Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

NHẬT KÍ TỪ BỆNH VIỆN UNG BỨU GIA ĐịNH



( Cho 1 bé gái 20 tháng tuổi)
Chiều, từng cơn mưa xối xả đổ xuống, đôi hàng cây bên ngoài cửa sổ nghiên ngã oằn xuống tựa hồ như có một bàn tay lực lưỡng bẻ cong cạ sát vào khung cửa sổ. Từng tia sét dọc ngang như muốn xé toạc bầu trời đen ngòm những mây là mây. Trời đất như tối sầm lại chỉ còn ánh sáng từ những ngọn roi điện hàng triệu KW nối đôi nhau bổ xuống liên hồi. Bất giác tôi cảm thấy sợ vì gần bên tôi là 1 bé gái độ chừng 20 tháng tuổi.
Vội vã kéo sập bệ cửa sổ lại; Lòng nghe đau đáu: " còn nhỏ vậy mà... ai nỡ...!".
Tôi nhìn vào mắt nó, đôi mắt trong veo, to tròn đang nhìn tôi xen lẫn 1 chút sợ hãi_ Vâng, chỉ một chút thôi-rất nhỏ- thoáng qua cái rụt đầu nhíu mày khi 1 tiếng sét đánh đùng qua khung cửa làm loé sáng cả bầu trời. Bất chợt tôi thấy thương em vô ngần.
Trong khi những đứa trẻ khác đang ra sức giãy khóc trong tay mẹ thì em chỉ nằm đó, đưa mắt nhìn; vẫn đôi mắt trong ngần, rõ to và tròn trĩnh.
Đưa tay quệt ngang mặt rồi lặng lẽ đặt tay lên lồng ngực đang nhói lên từng cơn xúc cảm:' Ừ, em đang khao khát- chỉ một tiếng khóc thôi!'_ Tôi nghĩ thế; và tôi bắt đầu lấy làm lạ:'tại sao em không khóc? Hay em đã bị tước " quyền được khóc?"_ Cái quyền giản đơn nhất; Cái quyền đầu tiên mà bất cứ đứa trẻ nào vừa mới chào đời đã được thừa hưởng_ Kể từ khi người mẹ đan tâm bỏ rơi em trước sở cảnh sát-vì một lí do; Ừ, 1 lí do...

Ngồi gần bên em; Nhìn em ăn, em ngủ, em chơi mà nghe lòng đau đáu; Lại ngửng cổ, thắt thẻo gọi trời.
Bước tới gần hơn để nhặt món đồ chơi bằng nhựa(_ một con bup-pê đã mất cả 2 tay,2 chân) mà ai đó đã đặt vào cho em.Ngay lập tức tôi nhận được 1 nụ cười từ đôi môi chu chu chúm chím của em- Chợt nghe lòng mát lạ.
Một cô y tá trẻ bước tới hỏi tôi:
-" Anh là người thân của bé?"
Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác lúng túng và có phần hơi ngượng ngập:
-" kh..ô..ng..ông!"
bỗng nhiên tôi lại nghĩ:" nếu như là cha, là mẹ của em có ngượng ngùng lúng túng vì xấu hỗ như tôi lúc này không...Ừ, chắc là không đâu!"...
Cơn ho của thằng cháu tôi kéo tôi về lại giườn bệnh_ Nó bị sốt xuất huyết kèm theo bệnh thân tiền căng vào viện đã hơn tuần nay rồi mà vẩn phải nằm ở phòng cấp cứu. Tôi và chị gái tôi_ mẹ nó hết sức lo lắng và buồn bã. Nhìn thấy em như thế nỗi buồn trong tôi như tăng lên gấp bội; hết cơn này lại đến cơn khác dâng trào như sóng vỗ. Tôi lẳng lặng bỏ ra ngoài rít thuốc. trong phòng chị tôi vẫn dõi đôi mắt mõi mệt vào thằng bé. Chợt tôi nghe lòng se sắt lại; Giá như có điều kiện chắc chắn tôi sẹ nhận ngay nó làm con nuôi- Nó vô tội!....
Ngậm ngùi bước xuống cầu thang, cố dạng chân thật rộng mong sao mau ra tới đại lộ; Hy vọng làn sóng xe cộ ồn ào nơi đây có thể lấn áp được nỗi buồn đang không ngừng lay động trong tôi.

Rồi cơn mưa bão kéo chùng chân tôi lại; Nỗi buồn cứ theo mưa dội lên người tôi. Mưa mỗi lúc một lớn, mỗi lúc tôi càng cảm nhận được cái lạnh và vị mằn mặn trong mưa.
Tôi thu mình lại trên băng ghế đá ngay trước cổng bệnh viện. Từng dòng người bận rộn bước qua. Thi thoảng có một vài người dừng lại ném vào tôi một góc nhìn rồi lại tiếp tục công việc bận rộn của họ.
Rít xong điếu thuốc, cẩn thân dụi tắt quẳng vào sọt rác rồi lẳng lặng trở lên phòng, vào toallete thay đồ xong lại ra ngồi ngẩn ngồi ngơ ngoài hành lang. Chị tôi cất tiếng gọi:
-"Làm gì ngồi ngoài đó,; Mưa gió thế kia mà..."
Trở lại ngồi phịch lên chiếc ghế nhựa dành cho thân nhân nuôi bệnh_Tôi lẳng lặng nhìn em, nhìn dòng người ra ra vào vào ngang qua "cái lồng" có cô thiên thần bé nhỏ _Vẫn bận rộn...
"Đến giờ ăn trưa" cô y tá trẻ đến bên "chiếc lồng" mở cửa phát cho bình sữa. Em cầm lấy nút ngon lành và chốc chốc lại nở nụ cười( như để cảm ơn). bú xong bình sữa cô y tá trẻ đút cho một quả chuối be bé. Nhìn em ăn tôi thấy như yêu hơn, thương hơn. Tôi thốt lên:
_ "Ngoan quá"!
Người xung quanh đổ ánh nhìn về tôi; Bấy giờ tôi không còn cảm thấy ngượng ngùng gì nữa; Tiến đến định bế em lên nhưng cô y tá sau khi làm xong " nhiệm vụ cao cả" đó đã kéo cao "cánh cổng" tôi chỉ còn biết đứng nhìn em rồi đưa bàn tay chai sạn vào nựng nhẹ đôi bờ má phúng phính_ Cô bé lại cười_ tôi lại thấy lòng mình như nhẹ hơn: "Ừ, em cứ cười đi và đừng bao giờ phải khóc- em nhé!".
Nhưng cảm giác vui sướng ngắn ngủi ấy lại vụt bay khi tôi nhĩ:" Em rồi sẽ ra sao trong cái thế giới hỗn động đầy hư-thực này? Nhà mở ư? Trại mồ côi ư? Mới đây đài phát thanh vừa thông báo tìm một bé gái 14 tuổi vừa bỏ đi khỏi nhà tình thương quận Gò Vấp..." Lòng tôi lại se sắt_" Giá như..." Lại ngửng cổ- thắt thẻo gọi trời...
Từng người bệnh, thừng thân nhân , từng bác sỹ, y sỹ,y tá, hộ lý... lần lượt đi qua; Một đôi người dừng lại ghé mắt vào em ... cười... lại đi...

Cơn mưa cứ tiếp tục kéo dài rê những âm điệu não nề lên ban công bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt thiên thần bé nhỏ bắt đầu trĩu xuống gối đầu lên " con pup-pê tật nguyền" nhắm mắt ngủ ngon lành. Nhưng tiếng sét đùng đoàng cứ đánh thẳng vào giấc mơ em không ngớt. Những cái giật mình run rẫy của em làm lòng tôi nhói lại. người hộ lý gần đó lấy ra một tấm drap từ sọt dự phòng đắp lên cho em. Trở mình gác 1 tay bấu lên bệ cửa sổ đôi mắt rung rung. hình như em đang cố bám víu vào mảnh đời này: "Ừ, quảng đường em đi còn rất dài_cố lên em nhé, đùng bao giờ buông tay!".
" Cái chăn" bắt đầu rời khỏi người em sau những cái giật mình quẫy đạp. kéo " tấm chăn" đắp lại ngay ngắn lên ngực em_ Cô bé thiên thần nhỏ mở mắt; Tôi nở 1 nụ cười. Cái môi chu chu nhọn nhọn dẹt hẵn ra, nhoẻn lên, em lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Tôi ngẩn lên: "cầu mong trời đừng mưa nữa, đừng chớp nữa, đừng phủ lên cơn ngủ của em bất cứ 1 thứ gì đau đớn nữa..."
Cuối cùng cơn mưa cũng ngớt, em choàng dậy vịn vào thanh lồng đứng lên đưa đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn dáo dát. Ánh nhìn mông lung dừng lại nơi cô y tá trẻ_" lại đến bữa rồi!"
Cái nhìn của em đọng lại nơi tôi khiến tôi không cầm lòng được. Nó như một thứ gì đó đập thẳng vào tâm hồn tôi_ Mông lung, ngơ ngác,lạ lẫm hay van nài..? Một ánh mắt buồn, một tâm hồn buồn và cả không gian nơi cái bệnh viện Gia Định đều buồn. Tôi bỏ chạy; Tôi trốn tránh ánh nhìn của em hay trốn tránh chính tôi; Tôi sợ tôi sẽ khóc cho dù tôi đã khóc và từng khóc. tôi trốn tránh em hay trốn tránh trước sự bất lực của chính bản thân mình.

Vâng , có lẽ là tất cả...


****
******
****


Sài Gòn_Gia Định chiều mưa
Buồn ơi hiu hắt mênh mông là buồn
Gió đưa chiếc lá khô giòn
Rụng ngang khung cửa hanh mòn thời gian
Đau lòng một nỗi trái ngang
Bóng nàng Tô Thị giờ đang nơi nào
Cớ sao để giọt máu đào
Chơ vơ lạnh giọt mưa rào hắt hiu
Đời tôi cười khóc đã nhiều
Riêng đời em chẳng có nhiều niềm vui
Giờ em chẳng khóc nữa rồi
Chỉ còn khao khát một bàn tay nâng
Ngoài trời mưa cứ lớn dần
Sấm giăng chéo ngọn sầu dâng ngập hồn
Mưa trời nay đổ mai tuôn
Sông đời cuồn cuộn em rồi ra sao?
Ứơc chi bể rộng trời cao
Ai người nhân ái dạt vào đời em
Phận tôi leo loét lửa đèn
Thân phù du kiếp phù sinh bẽ bàng
Cơ may đứng giữa nhân gian
Ru lòng thương cảm miên man ái tình
Ngậm ngùi nhìn ngón tay xinh
Bấu cào đời sống mà đau đáu lòng
Gió mưa rơi giữa bầu không
Em rơi vào giữa mênh mông cuộc đời...

****


Cứ ngỡ con bé sẽ chẳng bao giờ biết khóc; Nhưng tôi đã lầm..!
Hai ngày qua ngoài việc chăm tằng cháu thời gian rảnh tôi cùng chị gái thường xuyên lui tới cái lồng sắt ấy đề chơi đùa, ẵm nựng, nâng niu. Đã bao lần bác sỹ can ngăn chị em tôi:
-"... Đừng làm như vậy em bé sẽ quen, nó còn ở đây lâu dài và chúng tôi không có thời gian dành cho nó."
Rất thông cảm với "những con người bận rộn" ấy nhưng làm sao " Đừng" dược cơ chứ_ em bé ngoan vậy mà... Bảo ăn thì ăn,bảo uống thì uống, bảo ngủ là em lập tức nằm xuống ngay. Hình như con bé biết phận biết thân của nó bên tỏ ra hết sức ngoan ngoãn hy vọng có được một tình thương...
Hôm nay, thằng bé nhà tôi dược xuống giườn- Rời phòng cấp cứu chuyển sang phòng ngoài chờ theo dõi. Mồi lúc rảnh tôi vẫn sang thăm bé, cho bé ăn, chơi đùa cùng bé; (Lẽ dĩ nhiên chi em tôi là người duy nhất. Cô hộ lý thích thú đứng cạnh bên xen tôi nghịch đùa cùng nó. Đến lúc phải trở về chăm thằng cháu tôi_ Cô hộ lý lên tiếng:
-" Dạ chú đi con!".
Con bé vẫn nằm đấy đưa hai tay vòng lên trước ngực:
-" D...ạ..ạ..ạ..!"
Cái tiếng trong trèo tựa hồ như có 1 làn sóng vô hình nào đó dậy động trong tôi. Lòng lại bùi ngùi...
Tôi cất bước, vùa xoay lưng đi thì nghe tiếng sụt sịt từ phía nó_ Nó khóc. Những âm thanh nức nở kéo dài trên gương mặt nhăn nhó của nó. Tôi toang quay lại thì cô y tá lên tiếng:
-" Anh cứ mặc nó, đừng làm cho nó quen... tụi em không có thời gian chăm sóc..."
Rồi lại quay sang, gằn giọng
-" Im ngay! không được khóc... nằm xuống ngủ mau lên!"
Tiếng khóc của nó như chùng lại rưng rức nơi cổ họng_ chỉ 1 giây_ nó lại khóc.
Tôi quay lại kéo lồng xuống ôm nó vào lòng- khẽ đung đưa. Có thứ gì đó chua chát trong tôi , nghẹn đắng nơi cuống họng- Tôi Rủ rĩ vào tai nó"
- Ngủ đi con, chốc nữa con thức dậy chú sẽ qua chơi với con mà, ngoan đi...!".
Nó nín, đôi mắt nheo nheo ươn ướt củ nó làm tôi xốn xang quá đỗi.đặt nó xuống giườn, vuốt nhẹ mớ tóc non loăn xoăn xoà xuống cái trán zdồ của nó_ Nó nhắm mắt lại_ Nén lòng tôi bước vội ra. Chỉ sợ chậm 1 giây nữa thôi là tôi không tài nào nhấc chân lên được nữa.

Vụt ra ngoài hành lang.Lục lọi trong túi moi ra cái bao thuốc lá nhúm nhó như tâm hồn tôi lúc này. Cầm 1 điếu thuốc cố vuốt cho thẳng- tôi bật lửa. Ngọn lửa run lên; Cắn chặt đầu lọc tôi rít 1 hơi thật sâu từ từ thả làn khói trắng đùng đục mờ mờ ảo ảo lên trời. Sợi lòng, Phải_ Nó giăng đầy ra không trung, bao trùm lên những ngọn cây gần đó rồi lẫn khuất.

Tiếng khóc đầu tiên mà tôi nghe được từ em. Rất đẹp, rất buồn, rất đau...VÀ CÓ LẼ TÔI SẼ MANG THEO NÓ SUỐT ĐOẠN ĐƯỜNG TÔI BƯỚC.

Bệnh viện Gia Định_ Sài Gòn _ 05_07/10/2010.

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Tôi Là Đàn Bà




Tôi có thể làm cho cả nhân loại ngã sõng soài
Cho dù tôi chỉ là hòn cuội nhỏ
Tôi có thể làm thế giới quanh tôi sụp đổ
Chỉ bằng cái rùng mình
Tôi là ai???


Ê_Va
Tôi là đàn bà!


Không hòn cuội nào
Cái bóng vẫn ngã về phía tối

Người đàn bà rên đau chuyển dạ
Vật vã giọt mồ hôi cấu cào nước mắt
Đừng rơi
Tôi ơi

Ngày mai cất tiếng khóc chào đời
Lũ con nít ngày mai lại đàn bà như tôi
Trong giờ đau đẻ
lại đàn bà như tôi vun vén tình yêu bốc lên thành đóm lửa

Lại ngửng cổ
-Chúa ban ơn

Ê-Va
Tôi là đàn bà
Ngồi khoe mông khoe vú.

Bà Rịa_ 13/11/2010.