Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

TÌNH BUỒN NHƯ LÁ..


( Nếu; một ngày không còn nhau nữa... Em biết đó; ta sẽ buồn như hôm nay ta đã buồn ... không em!)




tình chợt như thu
tình buồn như lá
lá lỡ xa cây lá có mong chờ?

ta...
ơ hờ..!

về đâu
về đâu
tình khô như lá
tình buồn như đá
đá lỡ rêu phong
đá lỡ rêu phong

(như không!
như không!)

thôi mong chờ
thôi hy vọng
lá chết trên cây
lá úa trong lòng

lá ơi,
lá rơi!
lá ơi...

tình trơ như đã...
tình khô như đã...
véo mòn thời gian!
ngày em yêu
ta
vội vàng
ngày ta yêu
em
nồng nàn

tình chết
không đợi chờ
người đi
ôm hững hờ
tình vội xa
ta nào ngờ
đôi bờ
lệ rơi!

người đi xa cuộc đời
còn ta xa loài người
trơ như đá xưa
phong buồn giấc mơ

ta...
ơ hờ..!

ta...
bây giờ..!

trơ như đá xưa
khô như lá khô
tình buồn như lá
chết giữa cội hoa
chết trong rừng già

tình buồn như lá
chết trên cành cao
chết trên cành cao
vọng thờ

em
bây giờ
ở phương nào
bão ré về cơn đau

ta
bây giờ
ở nơi này
bão ré về cơn say

tình chết cho một lần
ái ân như muôn trùng
tình chết sau nhiều lần
khổ đau như nghìn trùng
vì đâu?

ơ hờ...
ơ hờ...

tình khô như lá
chết giữa mùa xuân
chết giữa mùa xuân
thôi đau sầu
thôi âu sầu
buồn trơ những kiếp du ca hoang buồn
buồn trơ một kiếp yêu em điên cuồng

thế thôi!

đã tan rồi
giấc mơ đầu
còn riêng ta trong cơn đau
nếu mai sau
còn gặp nhau
nguyền xin như lá
chết giữa mùa thu
chết giữa mùa thu
ta thôi buồn!

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

còn đây một phút...

thiên đường vỡ dưới chân ngày
còn đây một phút để trầy trật nhau
oằn mình cười cuộc bể dâu
gói trăm năm để gọi đau một lần
gió chướng điểm báo ngày xuân
mà như thu úa muôn lần về sau
tay nâng con sóng bạc đầu
cười trơ khổ hạnh dãi dầu thời gian
còn đây một phút hoang tàn
thì thôi đừng trút phũ phàng cho nhau
để còn trong một chút đau
để còn giữ lại cho nhau một gì...

đoản thơ

từ ngàn xưa Đức Chúa Trời đổ nỗi buồn xuống thế

ĐÀN BÀ!

Tôi;

từ bấy đến giờ...

TỰ TÌNH

cánh lá mỏng run trong làn gió mỏng
xuân hiền hoà ướp cọng khói lên xanh
bếp bập bùng; ngọn lửa, bánh chưng xanh
em
ngồi soi bóng...

ngực bung giòn phập phều trêu áo mỏng
tóc thơ dài buộc chỉ đỏ quấn quanh
sân vườn thơm ngào ngạt dưới mái gianh
ban nở trắng điểm xuyến màn dêm trắng

BỨC TRANH VỠ

anh cố vẽ ra bức tranh tươi sáng cho tình ta

cuối cùng

bức tranh ấy

màu sắc ấy

găm vào nhau loè loẹt

từng đốm màu

vỡ ra

vỡ ra

lem nhem trộn vào nhau thành từng vệt từng vệt đen đúa và nhàu nhĩ

sự nhàm chán bắt đầu cơn tuyệt vọng khổng lồ



tiếc giọt mồ hôi anh không vứt bỏ ngày khốn khó

hy vọng nuôi nhau từng mảng màu đem nhẻm như trời đêm gói những vì sao



từng vệt màu nhảy múa

hỗn loạn

giá vẽ tồng ngồng gánh vác giấc mơ tôi

không ngớt

hoang hoải con đường bước ra từ bóng tối

tôi đi

hy vọng rủ rê tôi trốn tìm

một cơn đùa quái di gieo mầm tư tưởng lai căng

ta

đã sống

rớt lại

hoang hoải ước mơ



ta đi

chân liêu xiêu bống đổ

vực thẳm chênh chao bao nhiêu lần ngã trơ đá cuội

máu và nước mắt pha màu cho anh vẽ con tim mình một ngày vắng bóng em



thời gian nhiễu giọt mồ hôi đông rét vô lường




trái tim

người hoạ sĩ vẽ lên bức mành thời đại

pha màu theo cơ số

trình bày trên photoshop

không tì vết

như tôi đã vẽ tình yêu bằng nước mắt

vết hoen của máu bầm lại lem nhem góc nhọn góc tù



em

tan biến

mục ruỗng

thiu thối

giá vẽ rơi

ta

chơi vơi

gánh gồng ngày thương em vô tận



ta vẽ cuộc đời mình

sáng

tối

những gam màu toát mồ hôi

và tôi

và em

và chúng ta

lệch xệch theo từng ngòi cọ loe đầu nhung nhớ

tan

bức voan màu quên lãng

lem nhem kí ức


thôi

không buồn em nữa

ta

chẳng cần đánh bóng đời mình cho những điều giả dối

không làm người ngay nữa

không làm người ngay nữa
đau chết ta mất thôi
người ngay mà bóng lệch
ta chỉ biết ngậm ngùi

không làm người ngay nữa
phỉ nhổ lên cuộc đời
cười trơ niềm khổ hạnh
bóng lệch dưới chân tôi

bóng lệch trong mắt người
ta làm thân cô lữ
liệm xác cánh hoa rơi
ta về với lòai người
chung một hình bóng lệch?

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Khóc..






Em khóc gì tôi em ơi

Ngoài kia chểnh mảng phận người như nhau

Đời nào chẳng có niềm đau

Khóc tôi xin nhỏ lệ vào thiên thu*

Gói đời vào ngã vô ưu

Khuyết trăm năm tủi tù mù gọi nhau!



{(*): Đưa em tim động hoa vàng-Thơ Phạm Thiên Thư}

Gái Xuân Tự Sự

Xuân về lóc cóc chạm nhau
Buồn rơi một miếng ném vào cơn vui
Phía bên kia một cuộc cười
Là muôn dòng lệ đêm rơi theo ngày

Ngoài kia xanh đỏ chen vai
Xúng xa xúng xính áo ngoài áo trong
Em xin một nhúm mơ mòng
Có manh áo rách gói lòng vào xuân

Gió chướng ngang của tần ngần
Lay qua lắt lại cuốn xuân bay vèo
Giậu mùng tơi đổ một chiều
Hạt rơi theo hạt, xuân rơi theo ngày...

Cho Em Bé Mồ Côi




Em nằm dấu hỏi co tròn
Xuân về chưa nhỉ; hay còn đang đông?
Sao rơi trong mắt em trong
Co ro mười ngón tay phồng sáng nay
Gió chướng thổi lá vàng bay
Lá xanh ở lại nuôi ngày đa đoan
Gió chướng rủ bạn buồn sang
Hỏi em xem đã sẵn sàng chào xuân?
Ngác ngơ giữa chốn dương trần
- Em nào đâu biết Cái Xuân là gì?!
Đêm về gõ cửa từ bi
Trơ niềm cô lữ từ bi không về
Năm canh điểm cõi u mê
Em tìm thớt thịt gọi về giấc êm
Ngày mai mười ngón tay mềm
Bấu vào đâu với bậc thềm quá cao?

Đêm nay xuân trổ cành đào
Ta ngồi vinh hạnh nghẹn ngào khóc xuân..!

BUỒN




Buồn

ta nâng chén đời

nào;

ta mời

uống!

uống cho say

quên người

quên đời

ta

cười...



Mộng mị đổ lên đôi vai hoang đàng

đêm muỗi gáy trăng vàng vọt

ngả nghiêng lịch sử

ngàn năm Sông Hồng cuốn phù sa ngạt mùi Âu Lạc

trống đồng rơi thổn thảng phận người



Lê la vùi đời vào ổ điếm tâm hồn

nhận ra mình loã thể

lăng loàn với những cơn mơ



Ta khóc

trên vai gầy em nhầy nhụa

là ánh sáng

là bóng tối

là đau thương

là hoang đàng

là tù ngục

là cô độc

là êm đềm

là giông bão

là nỗi đau

hay hạnh phúc

hay chỉ là hoàng hôn rúc mình vào đêm chờ bình minh xé bọc



Đợi chờ

đến bao giờ tình yêu căng mịn màng tròn ngực ấm bao dung!

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

XUÂN HOANG HỢP

Hoa em đương độ xuân thì

Mỏng manh cánh trắng nhu mì một đêm

Ta làm cánh bướm trường niên

Hé môi hút nhụy bên triền yêu đương

Em run một cánh vô lường

Ta run rẫy trước một vườn thanh tân

Vườn xuân ngát một đóa trần

Hoa phiêu phiêu gió, bướm lâng lâng hồn

ĐỔI THAY

Phố
tôi ơi giảng đường những ngày đói chia nhau phần cơm bụi
(một thằng ăn cả bọn được nhờ)
đô thị phủ bụi mờ kí ức
chẳng đứa nào lấy khẩu trang che mặt
nghèn nghẹn bụi găm vào lồng ngực
thương nhau ngày ấy; bây giờ...

Phố
tềnh toàn vệt rác vướng tóc nhau
thằng hớt hơ hớt hải
thằng sụt sùi đỏ mắt
thằng lặng đi không lời

chúng ta đã cười đã mếu đã rêu rao phần cơm một chia mười
(canh cũng thêm, cơm cũng thêm, nước mắm cũng thêm...)
chỉ riêng tình mòn vẹt...

Phố
thèm một vỉa hè có gánh hàng rong chờ nhau những ngày đầu tháng
ổ bánh mì nóng góc công viên sau giờ làm thêm ca buổi chiều đói lã
thèm ly trà đá những ngày cong lá giao mùa

Phố
em về chưa
cho những giờ hò hẹn
vầng trăng soi tóc giờ tan ca gió có trêu áo mỏng em về?
thèm ngón tay non vân vê nếp áo
chùm cỏ đuôi chồn anh ngắt tự hôm xưa...

Phố
nhuộm màu kí ức
quả cau xanh, vệt vôi bạc; mới vừa...

Đồng Vọng

(mượn Trịnh)

dẫu biết rằng đàn bà đẻ ra tôi
vòng gai quấn đốt ngón tay ngày khuyết
có những ước mơ cần cự tuyệt
nhiều niềm đau không cần rên siết

Trịnh ngủ trong tôi
Tôi ngủ trong nôi
Em;
ru võng

Tôi lắc lư theo nhịp tay em ru võng ru đời

hai mươi

hai mươi

hai mươi

chênh chao

bấp bênh

gập gềnh

cô độc

như ai đó nói với tôi" thời gian là chuyến xe không bao giờ chạy ngược"
rón chân qua cầu
bao nhiêu lần hai mươi để tôi còn kịp giấc
tuổi trẻ qua trên vai
tôi choàng mình tỉnh giấc
ngác ngơ một kiếp người...