những tiếng vỡ tan hoang từ gỗ mục
quê hương oằn mình khóc từng tiếng nỉ non
sau những oai thiêng của ngàn năm sông núi
từng phận người lên tột đỉnh chon von
hùng oai đấy; rồi sống nằm cũng đấy
ấp ủ oai linh là trùng điệp tủi hờn
ba mươi bảy năm phơi nắng dại mưa khôn
trơn lẫy chảy trong tim có còn nguyên màu máu?
cờ đỏ sao vàng bay trên đọt pháo
trong những nhà lao bao kẻ bỏ quên mình
đổi lấy tự do bằng những đấng hy sinh
xương phơi trắng đồng, hồn quyện vào sông núi
đổi một tháng tư đen thổi tung ngày tăm tối
bằng một bình minh rạng rỡ một giống nòi
và chúng ta; một trong những con người
còn biết khóc cho hồn thiêng sông núi
còn biết đau trong những ngày tăm tối
còn biết buồn trên mắt mẹ năm xưa
hãy bật lên những tiếng gọi oai thiêng
hồn sông núi sẽ trở về sông núi
và hồn ta là những khúc khải huyền.
30.04.12
Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012
Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012
NGỘ
Lầu xưa khép một đóa Quỳnh
Ta tung tẩy bước đăng trình vừa qua
Giật mình bấu giọt cà sa
Ta về...
Mô Phật...
gọi là... bình yên!
Ta tung tẩy bước đăng trình vừa qua
Giật mình bấu giọt cà sa
Ta về...
Mô Phật...
gọi là... bình yên!
THỜI GIAN
Thời gian neo một xót xa
còng lưng con bão đã qua nửa đời
Thời gian neo lại bóng người
xa vời vợi nhớ, gần bời bợi đau
thời gian neo lại vết sầu
nén đau thảng thốt gọi nhau một lần
Thời gian neo vết lửa trần
cháy xanh cùng kiệt để mầm phôi thai
Thời gian neo vết khôi hài
từ xa hun hút gọi hoài niệm lên
Thời gian vấp víu tay mềm
níu, buông, nắm, với... một miền phù dung
Thời gian loang bụi mịt mùng
phũ phàng vùi trí nhớ cùng tháng năm
Thời gian êm lót vạt nằm
nghe chênh chao mỗi thăng trầm đã qua
Thời gian trước mắt mù xa
con sông rẽ nhánh bao la sóng vờn
thời gian tím ngắt linh hồn
bàn tay cô quạnh níu khôn được mùa
Thời gian trắng tựa giọt mưa
rõ bao nhiêu giọt bằng thừa bấy nhiêu
Níu gì nữa một tiếng yêu
thời gian neo một con diều không dây
Thời gian trầy trật níu ngày
tư ghì một nỗi đã đầy vô vi...
còng lưng con bão đã qua nửa đời
Thời gian neo lại bóng người
xa vời vợi nhớ, gần bời bợi đau
thời gian neo lại vết sầu
nén đau thảng thốt gọi nhau một lần
Thời gian neo vết lửa trần
cháy xanh cùng kiệt để mầm phôi thai
Thời gian neo vết khôi hài
từ xa hun hút gọi hoài niệm lên
Thời gian vấp víu tay mềm
níu, buông, nắm, với... một miền phù dung
Thời gian loang bụi mịt mùng
phũ phàng vùi trí nhớ cùng tháng năm
Thời gian êm lót vạt nằm
nghe chênh chao mỗi thăng trầm đã qua
Thời gian trước mắt mù xa
con sông rẽ nhánh bao la sóng vờn
thời gian tím ngắt linh hồn
bàn tay cô quạnh níu khôn được mùa
Thời gian trắng tựa giọt mưa
rõ bao nhiêu giọt bằng thừa bấy nhiêu
Níu gì nữa một tiếng yêu
thời gian neo một con diều không dây
Thời gian trầy trật níu ngày
tư ghì một nỗi đã đầy vô vi...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)