Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

GIÓ ĐƯA NGỒNG CẢI VỀ TRỜI



gió đưa ngồng cải về trời,
bỏ ta đau đáu... một đời; lá răm!
tấm drap nhăn một vệt nằm,
tình chưa ấm cõi đã về vô vi.

gió đưa ngồng cải thiên di,
muộn phiền ủ kín bờ mi; lá rầu!
cau hôi bện với bã trầu,
kẽ buồn chưa tỏ đã nhàu phai phôi.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

ĐỐI KHÁNG



có thể người kia đã gục
ai biết rằng tôi đã say?
có thể đêm kia trăng ruỗng mục
ai biết rằng đêm nay vẫn dày?

có thể ngoài kia em đã khóc
ai biết rằng tôi cũng ngập lòng?
có thể ngày mai tôi sẽ chết
ai biết ai còn mãi nhớ mong?

có thể ngày mai em sẽ chết
ai biết trong tôi vỡ nát lòng?

có thể ngày mai ngồi soi bóng
ta thấy trong ta ngày có - không!

anh không muốn tình ta là một khúc phim buồn



lạy trời bỏ nắng sang sông




lạy trời bỏ nắng sang sông
lạy người yêu hãy lấy chồng đi thôi
đêm nay ta đã chết rồi
lệ rơi vào rượu cau hôi miếng trầu

lạy em cởi vạt tình đầu
thả đôi ngón mộng; áo sầu... gió bay
thả niềm nỗi cuối chân ngày
trả về em một nụ ngày nắng lên

lạy em nhớ ít nhiều quên(*)
...

(*) thơ; Võ Thị Phương Thuý