Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

HAI GÁNH ĐÀN BÀ


Tôi thắt nửa vòng tang cho quá khứ
có những thứ chết đi, có nhiều thứ trường tồn...

Như Mẹ:
người đã qua suốt một đời con gái
trãi hai vai oằn một gánh đàn bà...
Thời son trẻ mẹ tôi chừng đẹp lắm
cũng như em; mắt biếc với môi hường
cũng như em; một suối tóc chảy suông
bồng bềnh xoã trên bờ vai u nhã
cũng như em; cũng như bao người lạ
cũng mộng mơ, đắm đuối, cũng can trường
vượt dặm xa tìm gặp bóng người thương
ngón chân bé dường in vào đá sỏi...

Rồi;
thời gian cũng như cơn thác dội
cuốn tuổi xanh vuột qua khỏi bàn tay
mẹ về cùng cha cuốc đất trồng khoai,
be bờ trồng lúa...
từng cây trái ra đời, từng mảnh vườn xanh rỡ
và lũ con cũng lần lượt ra đời...
mỗi đứa con là mỗi tuổi xanh rơi
trên vai mẹ gánh đàn bà oằn trĩu...
Mẹ đã đi qua tuổi xanh rạng rỡ
bỏ môi hường cho gió,
bỏ tóc dài cho mây,
bỏ mắt biếc đêm thâu cho sương sa ngọn cỏ xuân thì
cho lũ con vỗng lên trên đôi bờ ngực thõng...
Như em;
(người con gái tôi chưa bao giờ quen biết)
một trái táo xanh trên cành trinh khiết
cũng mái tóc đen, cũng vầng cong thiếu nữ
cũng sóng mắt bờ môi rờ rỡ xuân tình...
em cung mình
ném nụ cười cho gió
thả mình vào trong đêm
từng đường cong nỗi sóng
từ bờ môi trùng dương dậy động
một đêm
một đêm
một đêm
biển nổi sóng vô tình...
một nhát cắn găm vào em chua chát
đoá hoa tan dưới cát một biển buồn...
vứt xanh đỏ tím vàng nhận lấy ráng chiều buông
em quàng lấy gánh đàn bà trĩu nặng
đời con gái như biển kia mặn sẵng
đắm con thuyền chở mơ ước viễn vông...
không chồng
em lần về phía bờ hành khất
bủa bàn tay dài cong người vớt bóng
cái bóng em xưa, cái bóng mịt mờ...
không chồng
vú nhức sữa ngày căng mình. Xuân nở
tựa bờ vai đêm khuya khoắt
lạnh như đông
buồn như thu
lửa tình hực hừng như hạ. Cháy!
xuân đã tràn qua;
em bế trên tay một gánh đàn bà
không chồng
em ném em vào bờ vai những người chồng khác
vứt luân thường cho thời gian quên lãng
tàn đêm vẫn lạnh!
Gánh đàn bà trong đêm trở mình hoang dại
buốt từng cơn gió đông se sắt
trí nhớ bông đùa thực tại
căn phòng bốn phía gương soi.

Đ.N_22/07/2013.

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Vladimir Ilyich Lenin và Em




Như loài cá hồi quẫy đuôi ngược về biển thẳm
lũ chim trời đủ sắc chập chờn trên những cân trời riêng
và;
tôi thèm gọi tên em!

Từng dòng thời gian mọc ngoài dự báo
tôi là đấng tiên tri mà nhân loại sẽ quên tên
(sự nhắc nhở không cần thiết!)
tôi gửi tặng cho con người sốt xáo bao nhiêu là báu vật của tương lai
có em làm chứng cho cuộc hiến tế âm thầm
con đường mọc hằng hà cửa sổ và cao su
sương khuya và cơn mưa làm nên cuộc tình duyên phiền muộn
em đếm hộ tôi những ánh đèn khuất mắt, những con người khuất mặt trong hội hoa đăng và tiếng kêu giữa thế giới khác
trầm trầm hồi trống khoảnh khắc
giọng đất lâm li rớt rụng câu xề

Tôi bủa năm ngón tay làm phép thánh
nhất quyết em kiên trì xiển dương điều tán tụng
mùa băng hoại chảy trôi về vô tận
nụ hôn tôi môi đắng phía luân hồi

Em;
em như thể...
em chưa từng...
Tôi;
mấy bận...
ngất ngưởng tầm mắt xa

Tôi nắm chặt lửa thời sơ khai em thất lạc
vẫn giữ điều chưa từng hứa
cho nhau

Rừng nến sáng trên rừng sao bất tận
sao sanh duyên úp mặt vào đêm
đêm em riêng
và;
và đêm tôi nguyện khấn
mầm mống xanh tươi mãn khai trăm hướng
những nụ đời nở rộ khôn nguôi

bầm bầm màu rượu khẳm lướt mắt cánh chim côi
ở một lần táng tận

quen biết một sớm nghe trễ tràng hơi thở đã mất hạn
bắn ngẩn ngơ vào trái tim đời
và;
em gọi tên tôi!

Treo bụm thời gian trên không gian vô lượng
tôi treo đời tôi vào em
đánh dấu một thời đại sau tiền kiếp
cho chuyến thổ mộ được kéo băng băng
cho loài ngưa bạc đầu yên vàng khoá ngọc
một chuyến
hư vô
hư vô

Trầm tỉnh mấy cơn say
định hình thời mặc định
vực lại mênh mông trong những ly đắng bằng hơi rượu sục sôi trong triền nộ thiên
tôi xếp hai bàn chân ngửa
nói với em về chỗ căn duyên
tiếng vỗ trùng khơi tận tuỵ
rớt rơi nửa chữ sâu xa
sao rụng như một lần tôi muốn rụng
chờ nghe em hát Cổ Bồn Ca

Tôi tự hoạ chân dung mình trên tờ tời gian miết biệt
râu mắt mũi sâu vần trán thiên thâu với những dòng sông khô nẻ
hơi thở nào trong ta như dậy sóng bể sông
và;
em lần vạt tóc dài trải hết đời tôi

Trong khoảnh khắc chiêm nghiệm của ánh mặt trời ngủ quên
tôi vẫy gọi tên em
( lần này thật lớn và thật lớn!)
VILLAGES_ TÔI YÊU EM!