Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

LẦM


trên những con đường không có lối đi
mọi trạng thức dường như chững lại
ta lang thang trong miền hoang hoải
đôi chân trần bỏng rát những cơn mơ

trễ hẹn rồi; quên - nhớ đã phôi thai!
ngày nhọn ngực căng mê ta đi tới
và đôi lần ta thấy đời chới với
dưới chân say quên bẵng một lối về

ủ dại khờ lấp liếm-bởi-cơn-mê
ổ cứng vỡ bốn bề mênh mông tối
cô độc cầm tay rót ly đời nông nỗi
phù phiếm ta ơi bụ bẫm một trận buồn.