Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

Chùm thơ 2011

HÔM QUA



U a những vết tình xưa
Nhỗng lên một chút...mới vừa hôm qua
Ta về giữa cõi ta_bà
Héo hon một nụ cười khà trên môi...


Chân Dung



( tặng Thanhqs!)
Dại khôn giữa chốn ta-bà
Ngớ nga ngớ ngẩn
già già
non non
Tí ta tí tởn
vuông tròn
Khi mêu mếu
khi cười giòn
-thế gian
Khi thì dạ sắt gan vàng
khi mênh mông
lặng
như làn gió thu
Lúc nhảy nhót
lúc lăn cù
Vòng vèo với những thực hư
cuộc đời
Ngọt
đắng
sướng
khổ
rong chơi
Câu thơ lục bát ru lời ái ân
Nghêu ngao giữa chốn dương trần
Phù hoa đổi lấy phù vân
cười xoà.


Hai Nửa


hai nửa
một méo
một cong
nằm lăn lóc
trên lối đời
tìm nhau

lăn đi
những chuỗi nghẹn ngào
nửa thế kỉ
rỗng
xanh xao tình mình
lăn lộn chờ lúc vẹn hình
tròn
vuông
méo
mặc tình... tính... tang...



Tượng Trưng



Mùa đông

Ấy,

Đã cạn ngày

Tưởng niệm cũ vứt vào sọt rác

Cái máng lừa còng queo đói khát

Thèm bụm cỏ khô

Những bức tranh mừng đức chúa ra đời

Phập phù bay

Nhốt đức mẹ đồng trinh vào lồng kính

Lơ lửng

một góc nhà

Tôi hỏi nàng:

Maria

Nàng có gì sau làn áo mỏng?

Nàng ôm ngực buồn

Ấy,

Chỉ tượng trưng.






EM

Ngắc ngứ tình yêu mềm cuống lưỡi

Lời dối gian rũ tiếng em xưa

Em nịt Vú mong ngày tròn lại

Để bán mua những tháng năm thừa.



Đứa Con Của Cuộc Đời
( ảnh sưu tầm )

Không phải đứa con nào " Hắn" sinh ra cũng đẹp; Chưa hẵn đứa con nào xấu xí cũng không đẹp...

Đứa Con Của Cuộc Đời


Bên trĩu xuống, bên nhếch lên

Hai bên môi ấy khóc cười thế gian

Mắt lồi những đốm hoang tàn

Tai lồ lộ vễnh che ngang nửa đầu

Đôi chân giẫm đạp bể dâu

Lưng cong còng cõng chuỗi sầu mênh mang

Thân phình to những bẽ bàng

Xồm xoàng lông tóc dọc ngang hình hài

Vú dài thõng xuống trần ai

Tay dài cào cấu bấu ngoài bấu trong

Một tay vin lấy thuần phong

Một tay túm trận bão giông chớm mùa.




Về Tìm
( ảnh sưu tầm )
Thuỷ Cốc...
Một khoảng thời gian dài tôi sống và làm việc ở đấy, từng gốc cây, ngọn cỏ tôi đã thuộc lòng.Nơi ấy chứng nhân cho biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn với từng mặt người thân thuộc. Chợt 1 ngày tôi phải đi xa; Lâu lâu mới có dịp về thăm lại; và mỗi lần về mỗi lần tràn lên dòng xúc cảm...

VỀ TÌM


Ta mò mẫm tìm về lại chốn xưa

Cỏ vẫn biếc xanh tràn chốn cũ

Con thuyền nhỏ đã vào mùa rạng vỡ

Nằm còng queo khô khốc dưới nắng nhàu

Ai bỏ thuyền xa bến bấy lâu

Vết keo hở; Mối đã đùn góc ấy

Cái vại nước ngày xưa trong thấy đáy

Chờ muỗi mòng nằm ổ đã tan hoang

Mái tranh xiêu rũ lớp lớp bẽ bàng

Giậu bìm bìm đã chôn vào lối gió.



Thuỷ Cốc ơi ta xa mi ngày đó

Đã trở thành vết cứa để lòng đau

Khách ra đi buồn quay quắt con tàu

Chờ cô độc nhấn chìm vào cõi giá

Bước chân ta về ngác ngơ lũ cá

Lạ lẫm rồi;
Còn chi nữa
_ phải không em?


Thủy Cốc giờ đây đã thay tên

Ủ ê nỗi buồn trong tà áo mỏng

Ta về nghe chân cô đơn vết bóng

Khách đa tình nay chân bước lao đao.

Thuỷ Cốc thương..04/01/2011.




XUÂN BUỒN

Một ngày buồn, kí túc xá chợt vắng hoe...Mọi ngày, vào giờ này mấy "thằng ku" còn nghịch giỡn xôn xao, đứa đỏ đen thằng thì kể chuyện dóc hay xí xa xí xồ chuyện nọ chuyện kia; Thế mà hôm nay_cận tết, mấy thằng xa quê tranh thủ về sớm. Cả mười mấy chiếc giường tầng chỉ còn lại mình tôi...
buồn quá, con mèn ngoài sân chắc cũng xa quê nên mò vào rên rỉ với tôi...( Chợt nhớ bác Tô Hoài ^^! ). Giá như mọi hôm thì nó đã nằm bẹp dưới đế giầy rồi: hôm nay nó lại cõng về 1 giọt sương đặt khẽ khàng vào trang thơ tôi...

Vết Bóng.



Tiếng dế khóc trong góc buồn kí ức

Đêm trở mình thức ngủ cùng sao

Con gió chướng đã rủ về cơn lạnh

Buốt nỗi buồn vũng nhớ lại nghẹn ngào.



Mới năm trước mùi bánh chưng còn đượm

Bếp quay quần lũ con trẻ lao nhao

Cái bánh nếp đầu tiên em gói

Còn nứt thơm những chuỗi ngọt ngào.



Mùa về vội; Tuổi xanh đi cũng vội

Ngoái lại nhìn vết bóng đã hanh hao.


....


Đêm Xuân Thao Thức Nhớ Nhà.



Tàn đêm ướt tiếng dế gầy

Đầu xuân lành lạnh sương bay mịt mờ

Quê nghèo tận nẻo dốc mơ

Đường về xa ngái bụi thơ bay vèo.

....


Xuân

Tiếc nuối gì mùa đông đã đi qua

Còn rướn lại cánh tay dài ướt sũng

Cây gạo đã trổ hoa đỏ rực

Đông-Bắc tràn về trận gió đẫy mùa sang.





Thứ bảy, ngày 22 tháng một năm 2011lạc loài
( cho em ...)


Đêm nay mới thật là dài

Ủ ê dĩ vãng lạc loài hương yêu

Thơ buồn cánh nắng quái chiều

Chờ đêm lỏng nút trút niêu giao mùa


Trời đêm lạnh giọt sương khua

Gió cười cợt gió ùa vào dòm song

Môi khô thở cháy son nồng

Ngày mai mùa quấn áo hồng vu quy


Tàn đông rét cái xuân thì

Chờ ai ai biết ai chờ đợi ai

Năm thì rộng tháng thì dài

Cụp đôi mắt đỏ lạc loài duyên nhau


Ngày mai duyên mới bắt đầu

Đục trong bến nước cơ cầu được chăng

Đêm dài gượm chút băng khoăng

Ngày mai mỏi cánh chim bằng về chưa???




cắn mùa
xuân về tìm bạn

lăng nhăng

cùng người góp lá

chiều căng

cắn chiều

rủ rê qua ngỏ thương yêu

nghe xao xuyến

lạ

một chiều chân quen

lối đời ấu nhạt hương men

lại ngây ngây cái bông phèn

mùa xuân.




MÙA EM
cong cớn cánh môi đá mùa nọ xọ mùa kia

không ngớt

em về

đôi chân rát bỏng nhựa đường trời chang chang nắng đổ

rụt chân

quay cuồng say nắng say mùa

say sưa dốc cạn nắng mưa men mèm ngực ngộn mùa con gái con trai

cõng nhau thôi

quay về thôi

yêu nhau

thôi

toan tính



bánh xe lóc cóc tròn hẻm thời gian trôi về miền lạ miền xa và gió và cát và mưa
và tiếng gào của con mèo đêm mưa trên mái nhà tìm bạn



cào chân nghe tiếng mưa nhiễu giọt

tiếng mưa thánh thót gõ vào âm bàn phím lên rêu

" à..

nhớ

đây rồi

còn không.."

kh..ô ..ô... n..g g g!

tuổi con gái băm cuống băm cuồng mấy phố rêu chờ mưa rỉ giọt cà phê đợi

sổng tiếng yêu nhau



ừ,

mùa phơn phớt

còn cào cấu ngấu nghiến đêm khó ngủ

đêm vừa đủ

rủ rê công chúa trốn tìm hoàng tử bé

hối thời gian trôi



em tôi

cõng mùa oằn lưng con gái

gầy đét giấc mơ

tay ẵm lưng địu cặp nách xách mùa đội nắng

con khóc

" cha đâu ?"

em vục mặt thở dài qua mùa cơm áo

mùa rau cháo

nuôi nhau

nuôi nhau

làm sao người ơi


ngày mai

chuyến xe chở mùa em về

cho anh còn thấy

em

mùa con gái





cảm


mỗi chuyến đi dài là một niềm vui

đếm bước chân mình trên nhịp vồn_vã_vội

lăn theo gối mỏi

khe khé niềm tin vào ngực ngộn bao dung trăm nỗi

mở trang tối

tìm em

mùa hôn phối

đôi tay vồi vội

dắt lối tình về.





mũi mọn
mưa vùi hoa rụng tháng ba

dương liễu tháng chín sương sa gãy cành

một mùa em

một mùa anh

hai mùa vồi vội đã tành tang nhau

khâu mùa vướn vít càu nhàu

hai mảnh nâu vá víu nhau đã sờn

anh về nhặt nắng se sương

lần từng mũi mọn vá hương tình đầu.




bài thơ chưa hoàn thành
Xé ra

Xé ra

Đêm quá dài cho một giấc ngủ

Nhọc nhằn mơ

Bao nhiêu lần anh mớ gọi em

Anh cũng không biết nữa

Anh cũng không nhớ nữa




Anh mớ

Anh mớ

Em ơi

Anh mớ trên giấc mơ của cha

Rồi anh mớ trên nhọc nhằn mộng mị của mẹ

Và bây giờ anh mớ trước em


Cơn mơ dài huyễn hoặc

Cơn mơ đầy ẩn trắc


Dằn vặc


Cơm bụi vĩa hè

Ga tàu chờ vé

Chực một chuyến đi dài


-"Tương lai
ai mà biết được"


Tập tễnh

Bước

Bước

Bước

Say khướt thời gian quay cuống quay cuồng

Đôi bàn chân băm phố



Tạt Hàng Xanh chiều Sài Gòn nắng đổ

Lượm một vụn mơ

Sớm nay ai đánh rớt




Phố chiều thưa thớt góc công viên ngày nào trắng áo

Tí ta tí tởn đùa nhau

-" Ngày sau tao lớn..."

Rồi anh lớn

Rồi em lớn

(Mày Lớn và tao lớn)

Nháo nhào một khúc Diêu Bông

Phố lòng trống không

Một vụn mưa

Mối đụn

Chiều vỡ vụn

"Ai đã phân chia vòng vĩ tuyến địa cầu

Ai đã làm cho mình phải xa nhau?"


Tháng bảy mưa ngâu

Nhuộm sầu tháng sáu

Bâng quơ mùa cơm áo

Tếu táo

(Em bước qua cầu

Ai thành chú rể?)

Em trễ và anh trễ

Một cái gật đầu

Thôi

Đừng tìm nhau

Trách hờn chi con Tạo




Đêm lao xao

Đêm lạo xạo

Từng nhát chổi khua mòn trí nhớ

Mân mê vết cứa dại khờ



-Lại một lần nữa anh mơ...




Dài quá

Đêm đan võng

Anh chồng chềnh theo nhịp tay em ru võng ru đời

Anh mớ

Em ơi

Bao nhiêu lần

Không biết nữa

Không nhớ nữa

Hai mươi

Anh mớ

Anh mớ

Chới với chơi vơi bao nhiêu lần gọi tên em anh cũng không biết nữa

không nhớ nữa

Trong từng hơi thở

Hình như...





tự cảm
Tôi lớn lên bởi đôi bờ vú mẹ

nên chẳng thể nào ruồng rẫy nỗi yêu thương

từng chân trời với vợi

từng bể khổ thê lương

trên những con đường sỏi đá và gai nhọn và tình yêu nung nấu căm hờn dục vọng đuổi bắt nhau tận cùng hơi thở

đổ bóng

người ta bảo chiều tàn tạ

đổ bóng

tôi lăn hối hả nhịp chân trời

đôi bàn chân không mỏi

bấu vào bóng tối

hớt ánh sáng sao trời

vun vén yêu thương

mò mẫm gót hài ashin bên triền rung cảm.





cho tôi xin
không còn chỗ cho cơn mơ trú ngụ

vặn vẹo đêm vừa đủ cho giấc ngủ cuống cuồng

rồi có khi ta không cần ngủ nữa

buổi em về ru võng đời nhau



tất bật những buồn đau lăn theo gối mỏi

trườn vào bóng tối

hú hoạ một giấc tượng hình

cho tôi xin!!!

chạy theo lăn theo bò theo trừơn theo những cơn mơ em rượt đuổi

ngày dài và đêm tối

chiều cắm đầu vào đêm

bối rối

tôi mới hay ngày mất

chim hoang đàng cánh dại

bay về trời xa

tôi cắm vào đất mẹ

nghe tiếng đời xót xa





TỬ
Có còn không

mảnh trăng xưa?

đã ai ngã giá

bán bừa một trăng?


Tử ơi Tử

có còn chăng?

ngửng đầu

vênh mặt

thở rằng:

ta..

Điên..!

Tử ơi Tử

giọt mung miên

nhỏ nhoi

đụn

một vết riêng;

Mộng Cầm


Tử ơi Tử

vũng xa xăm

sông Hằng

gầm;

một khúc ngâm nghê

hờn

Tử ơi Tử

có còn buồn

bán cho tôi bớt

một guồng

trăng

xưa.





Trở Về
-Thuỷ Cốc thương!



dợm chân trở lại chốn xưa

hoa râm một đoá đã vừa mấy xuân

sông đời bương chải đã từng

chợt nghe trẻ dại lần khân trở về.




Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)

Đôi khi em như con nít

Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình

Đôi khi anh thấy em chợt lớn

Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn

Đôi khi anh thấy mình trẻ dại

Khi tin vào tất cả thuộc về em

Đôi khi anh thấy mình khôn lớn

Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)

Đôi khi em như con nít

Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình

Đôi khi anh thấy em chợt lớn

Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn

Đôi khi anh thấy mình trẻ dại

Khi tin vào tất cả thuộc về em

Đôi khi anh thấy mình khôn lớn

Chẳng giận mình vì trót lỡ yêu em...

chợt giận mình vì trót lỡ yêu em...


L.T 03/04/2011






Khúc Xưa
Anh như cỏ bể rêu rong

Ngã nghiêng theo sóng long đong kiếp người

Lê từng bước một chơi vơi

Dập duềnh theo những nụ đời điêu ngoa

Chuốc say những lúc thật thà

Khật khà khật khưỡng đem ra lừa mình

Hỡi ôi đêm cứ làm thinh

Nghe tim quằn quại biển tình xốn xang

Ảo đời về giấc mơ hoang

Tình như chiếc lá khẽ khàng rơi rơi

U a một phút rối bời

Nhẩm đi nhẩm lại đã vời vợi xa

Nhỗng tình giữa cõi ta-bà

Lê la thân phận: người, ma, quỷ, thần

Bỏ trôi một kiếp phù vân

Phù hoa vấp víu một lần rồi thôi

Níu thì níu

trôi thì trôi

Co người nấp bụng sóng trồi qua lưng

Quay đầu tìm một vệt trần

Đong đưa đôi mắt rưng rưng hạt huyền

Vấy tay một bụm thơ điên

Đã đầy vơi nhớ_ quên phiền muộn xưa

Xa thì xa

xưa thì xưa

Níu sao được nữa mà thưa nhặt gì

Ta về khoác áo tu mi

Có đâu ngồi đợi bóng chim di về

Thời gian dai dẳng lê thê

Chỉ trôi một hướng chảy về một phương

Bao giờ nước đổ về nguồn

Chỉ còn kí ức tuồng về xưa xa

Níu làm gì?

chuyện đã qua

Mấy trăm năm nữa cũng là xa xôi

Hôm qua

Ấy;

đã xưa rồi

Khóc than chi nữa phấn dồi má xuân

Xác xơ tượng đá phong trần

Rêu rong đã phủ bao lần...

Thị ơi!

Ô Thước chàng bắc ngang trời

Xây rồi lại vỡ biết đời nào xong

Giã Tràng lấp bể mênh mông

Đem về nào được má hồng thuở xưa

Ngả đời trao đổi bán mua

Giá nào mua được ngày xưa mang về

Ngủn ngoa ngủn ngoẵng cơn mê

Trăng từ cổ độ tìm về Tử xưa

Lệ Kiều bương chải giữ mùa

Một câu thơ hủi đong vừa lòng đau

Trăng xưa trăng đã bạc đầu

Nào ai mua nỗi trăng đâu; Mộng Cầm?

Hỡi ôi cái bóng xa xăm

Đã nghiên đã ngả còn nằm níu chân

Sóng xa nào biết sông gần...

LT.2011





tháng 5



Khi ta biến tháng 5 thành mồi nhấm

Có vị nồng chao chát nắng hè rơi

Vị cay xè nơi khoé mắt đầu môi

Em một thuở ngang đời ta lặng lẽ...


ngẫm cái sự đời
ta cắn vào em phọt máu đào

đôi ta cùng rớt đuổi theo nhau

hanh hao chiếc bóng tần ngần xế

níu;

bắt;

buông;

đứng;

nằm khào..!



ANH ĐÃ ĐẾN.
anh đã đến;

một lần

qua chốn ấy;

đèo Prenn mơ

mọng nắng

trắng chân ngày

anh đã đến và say sưa dốc cạn

một mùa nào

bên thác ấy;

anh say!



cho biển đảo CỦA TÔI

CHO CON ĐƯỢC GỌI NGƯỜI BẰNG MẸ-
BẦU SỮA PHƯƠNG ĐÔNG CĂNG NGỰC ẤM BAO DUNG!

...



Lạc Hồng chảy về đâu

một ngày không còn biển???

nấm mồ nào còn xác Việt Nam tôi?!

ngàn năm chảy qua rồi

cả chiều dài lịch sử

ngàn năm chảy tan rồi

vệt bầm thời thiếu nữ



Cội nguồn chảy về đâu

ngàn năm còn đau đáu

văng vẳng bên tai nhịp trống đồng



chúng nó có thể cướp của con dòng máu Lạc Hồng

nhưng chúng chẳng thể cướp được của con dòng máu nóng

biết yêu thương

biết thù hận

biết đợi chờ



chúng nó có thể cướp của con

manh áo len mẹ vá

mùa đông về rét lạnh cánh tay run

nhưng chúng không thể cướp được của con lòng dũng khí

khi sụt sùi căm phẫn vót thành chông



con sẽ băng mình vượt qua từng tuyến lửa

lấy lại cho con những thứ chúng con cần



giả sử như có bỏng vì bom

hoặc xác thân tan vào lòng mẹ

thì mẹ ơi

con vẫn còn có mẹ

dang tay dài ôm con trẻ vào lòng

phủi căm hờn trên ngực mẹ bao dung

để trở về nguyên bản



mẹ ơi

chúng nó sẽ cướp của con

vì lòng tham

vì dục vọng

vì từng con sóng cõng dầu

vì tất tần tật những gì của biển cả thâm sâu

và cả mảnh đất con yêu nữa

nhưng;

mẹ ơi


con không sợ đâu

khi thù hằn lên tiếng

con không sợ đâu

khi vó ngựa còn ầm ào rung chuyển

khi đao kiếm còn liếm mòn đá cuội đêm đêm

người Việt Nam đã rũ gông xiềng

vùng lên bất diệt
...


con có thể chết nhưng đồng bào con không chết

vẫn như con đến bên biển khôn cùng!




tình yêu - cho em
tình yêu là mật ngọt

ném vào nhau cơn say

tình yêu là mây bay

gió thổi tan lại kết

tình yêu là thê thiết

trong nỗi nhớ vô bờ

tình yêu là cơn mơ

mong chẳng bao giờ tỉnh


như tình yêu chúng mình

khi êm đềm tĩnh lặng

khi nỗi trận cuồng phong

thổi vào lòng băng lạnh

khi thao thiết nhớ nhau

nằm khào không ngủ được


tình yêu ai biết trước

nó sẽ đi về đâu

dừng lại ở điểm nào

thôi;

không cần bàn nữa


hãy nhìn về phía trước

nhìn về phía tương lai

mặc năm rộng tháng dài

hãy vì nhau em nhé..!





BỖNG DƯNG HOÁ LẠ
ngày gặp nhau anh say cơn mê đắm

lạc lối về heo hút nẻo tim em

ngày gặp nhau anh rạo rực làm quen

giờ vỡ lẽ.. em đã thành tàn tích

kỉ niệm xưa theo cơn mưa rả rích

lăn tăn về hun hút nỗi nhớ em

đêm trở mình nghe nỗi nhớ ngủ quên

anh sẵng giọng chực mớ tên người lạ

có phải ai đâu người muôn năm cả

chợt dội về hoá lạ giữa tim anh.



BỞI TÔI LÀ GIỌT NƯỚC
anh những tưởng hoá thân thành nước

thẩm thấu nhân gian dốc cạn cuộc cười

anh thấm vào nhọc nhằn của đất

bằng trang vở đầu lòng

bằng chân lấm tay bùn

bằng dáng đứng quê hương cong vênh hình quang gánh

anh đã thấm vào trời cao bằng cái ngửng đầu cầu khẩn

mong vì sao chở giúp giấc mơ tôi

và đứa-bé-tôi đã thấm đẫm cuộc đời

từ lúc lọt lòng tròn miệng khóc

(đứa bé sinh ra là người đã biết mình bất hạnh)

oằn vai như dáng hình đất nước

nhọc nhằn vết dối cứa môi non

bằng lấm bùn đôi bàn chân giao chỉ

và cứ thế anh thấm vào nhân thế

bằng giọt-nước-tôi-lăn-xuống-những-dốc-buồn

nhưng anh không thể thấm vào em ngày lạc lõng yêu đương

chỉ dám đậu trên em chờ nắng về khô kiệt

khi hồn em là lá khoai xanh biếc

dù anh có hoá bão giông cũng không thể thấm vào em

bất diệt

tình ơi!




đề tặng người mới quen
khi ta biến mưa thành buổi tiệc hẹn hò

như Nguyên Sa thả vào lòng tháng sáu

đêm ướt át nhưng đôi lòng đau đáu

trông mưa hoài cho phố mãi chùng chân

biện lí do để minh chứng phân vân;

ngày căng sữa ru bình yên đêm tối

nhọn ngực ngày yêu chờ mưa về hôn phối

rạo rực nụ tình hừng hực chảy trên môi






Trả
Thôi

trả lưỡi lại cho đời

của thừa;

đời nó- cất lời chẳng xong

mặc kệ con mắt lồi tròng

môi bậm

răng nghiến

bòng bong sự đời

cắt ra trả quách cho rồi

móc luôn đôi mắt lãi lời tính luôn

khổ thân thượng đế dày công

ban cho tặng vật mà không ích gì

uốn éo theo ngõ từ bi

niệm nam-vô-phật biết chi nẻo nào...





MỘT NỬA
đêm chỉ nửa;
mình tôi
khuyết một
ngày chẳng dài sao cứ thấy thênh thang
đêm mơ hoang
ngọn đèn thao thức
vệt khói trầm ngâm toạc nỗi vô cùng
nửa của mình
nửa của người dưng
bàn tay níu nửa cung trời huyễn hoặc
nửa tắt ngấm
nửa tràn hi vọng
ai đem tim che tôi nửa mặt trời
nửa hun dốt
nửa lụi tàn
vô vọng
trôi
thênh thang
cuối nẻo
vắng
không người.




CANH BẠC


Tôi đã thua trong canh bạc của chính mình

mà vốn liếng mong manh là hạnh phúc

trong tình yêu tôi là con chim cô độc

rủ cánh buồn trong lồng nhốt thời gian

giọt kí ức không đủ miên mang

cho tôi nhớ hết từng ván bài sấp ngữa

nhưng tôi biết; tôi-đã-sai

duy nhất

canh bạc đầu tôi để mất con tim

canh bạc cuối cùng tôi để mất em

vì tự tin

vì kiêu hãnh

vì lơ là trong mỗi lúc gần bên

sự thật đây rồi; đâu dễ nguôi quên

bởi hạnh phúc không tự dưng mà có

tôi đánh cược cuộc đời tôi trong đó

một ván bài tôi dành cả phần thua








BÀI THƠ CHO TÌNH RỤNG


em đi rồi thời gian như chững lại
đêm quá dài cho cơn ngủ miên man
ngọn gió hoang rủ lá buồn run điệu vand cũ rích
từng dòng máu loãng qua tim không cần đập

anh biết trước đêm đen giơ vuốt nhọn
sẽ cấu cào lên trái nguyên sơ một ngày nào chẳng biết
nhưng trể rồi
trời chẳng kịp bình minh

em mang tinh nhọn ngực nguyên trinh
giãy giụa gia phong căng phồng lễ giáo
anh nào phải con chiêng ngoan đạo
bay về tay chúa nghiêng mình

hót đi em
ru tình mình trong những song sắt đẹp
bàng hoàng hay thản thốt anh chẳng biết
nhưng cứ hót đi em; ru ngủ lá_cây_cành

một ngày nào ngang qua ngõ nhà anh
đừng cất tiếng nỉ non vì lồng chim quá chật
hãy cứ ca bài ca thánh thót
dù vui buồn rền rỉ hân hoan
hãy cứ ca dù đời lắm trái ngang
cho anh thấy bình yên dù chỉ là một thoáng

thương nhau
môi mặn
vôi bạc
trầu cay






MÙA MƯA PHỐ


em về đâu sau cơn mưa giông
khi phố nát những vết giày bước vội
giấu mưa vào khoé mắt
xoè bàn tay bùn lấm
bấu vào đâu em ơi em ơi

tuổi thơ tôi cũng băm trầy băm trật
mấy phố rêu ướt sủng những mùa giông
giờ chững lại bên em mùa mưa phố
đau đáu ngồi đếm từng giọt long bong.
long thành_15.08.2011




EM ĐÃ MẤT TRƯỚC KHI NGÀY MẤT



em đã mất trước khi ngày mất

sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ

ngửng cổ tu một tiếng cười khan

tôi trở về một dấu chấm than

nhỏ nhoi tuyệt vọng

khản giọng gọi bầy tao tác hoàng hôn


em đã mất khi ngày chưa kịp mất

sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ

vẫn phều phào

đứt quãng

gọi hụt hơi


ngày em đi bỏ lại quanh tôi

nụ cười héo hom hem miệng phập phều đôi môi trống

trệu trạo hạt cơm lười nảy trên răng môi khô rốc thở niềm tin qua điếng đời khốn khó

nằm vắt vẻo dốc trần ai


ngày em đi

nghe gió bấc lòn qua nếp áo

thấy bóng mình rơi những đốt xương rời

tình đã ngã sang màu lau chín

còn lại đây cơn nhớ rụng tơi bời.




NỐT NHẠC CÂM



tôi lặn vào đáy mắt em
một ngày dài mệt mỏi
tôi thu mình vào bóng tối
vạch nghĩa của đêm đen
tôi soi mình vào em
nhận lấy màu hoàng hôn tím nhạt
bài ca tôi đang hát
chững lại ở đầu môi
ngọn lửa lòng khao khát
từ ấy bẵng đi rồi

về thôi

một ngày dài bĩu môi
bôi son trát phấn nỗi buồn
trườn trên cỏ

đêm vén váy thả bình minh vào ú ớ cơn mơ còn nằm dài đâu đó
ngày đẻ ra đêm hay đêm nứt ra ngày
anh chưa tỏ
được mất tuần hoàn kiến tạo ra nhau
như giọt sương đêm qua rơi xuống lá
sương sẽ về đâu trước khô khốc nắng nhàu
và đôi mình cũng sẽ xa nhau
vạt cỏ hôm qua em ngồi còn in dấu câu thơ sau lần sương rụng
miên man anh tìm chữ
ghép tên mình sau vần thơ cuối
chẳng nghĩa lí gì
trường ca ư
tứ tuyệt ư
lục bát ư
quên lãng

cánh thư nơi cổ chó mọt ăn mòn vẹt chữ
sáng vãi thênh thang trong tam giác tâm hồn
ngổn ngang sầu kín
bưng nỗi buồn ném vào kho dĩ vãng
tự nặn mặt mình nghệch ngoạc mấy vết dối trên môi
bước ra đường tênh huyênh buồn rơi trên mặt phím
nốt nhạc câm
không lời.




Mung Miên
gió ơi gió,

mây ơi mây,

kéo nhau tụm lại một bầy cho ta

thổi tung khắp nẻo phù hoa

cuốn về xa lắc ta-bà

nẻo điên...

ta về vun một gốc phiền

trăm năm một vệt mung miên giữa đời




Đêm Lười



đêm lười

chảy

thấm qua vai

nỗi nhớ

rụng

ngược

ra ngoài mắt trong

đêm

nghe nhưng nhức đáy lòng

tình như cây cải

toạc ngồng chia phôi.




CHỦ NHẬT BUỒN


chủ nhật buồn thật xa
trong mắt mùa thu cũ
con đường nhỏ thật dài
ai đi mà nhớ ngó

em đếm thời gian trôi
bằng tay vàng khói thuốc
chị ngồi buồn ngẩn ngơ
trang thơ tình cháy rực
hừng hực một nỗi buồn
thời gian lười ngủ gật

giọt cà phê mặn đắng
tạc nỗi buồn vào thơ
ghi vài dòng nhật kí
từ bấy đến bây giờ





GIỌT PHAI




đêm về rớt một giọt phai
giọt thê thiết
giọt ngái ngai
hương buồn

vin cành tình ái yêu đương
vẽ ra tâm sự;
một vườn thi ca

dọc dài một nẻo ta-bà
rớt rơi chuểnh mảng
phận ta
phận người

ta về bên đóa mây trôi
đậu trên vũng nhớ
bời bời tóc nhau

ngàn vạn nẻo
vốn thâm sâu
giọt phai thấm một giọt
đau đáu đời

nắn môi
tìm một nụ cười
với tay
vốc một cuộc
cười riêng ta

giọt phai úa
giọt ta-bà
vỗng lên một tiếng
mặn mà
giọt phai.







Tiếng Mưa Đêm


tôi đưa mắt buộc vào mưa

giọt rơi tí tách

giọt thừa

rưng rưng

xòe bàn tay đếm phong trần

đong vừa một nắm phù vân kiếp này

đêm êm lót lối vào ngày

giọt mưa rơi toạc tiếng lay lắt sầu

hỡi người thơ mộng xưa đâu

chung lưng đắp một mối đau cùng người

phố mưa lấm một nụ cười

vẽ ra nguyệch ngoạc tiếng đời điêu ngoa

ta về trú dưới cội già

tiếng mưa nảy giữa lòng ta

ngậm ngùi.






VỆT BUỒN


bến kia một dạ thủy chung
dù con đò chỉ cắm sào nghỉ chân
trăm năm vẫn đợi mội lần
mơ xa xôi lắm; chỉ ngần ấy thôi
đò qua bến cũ lặng trôi
đau lòng bến khóc toác bờ rêu phong
thương đời bến bạc như sông
tình trơ xác héo xuôi dòng mông mênh

LT.07.09.2011






MUỐNG BIỂN

muống biển Phước Hải


mọc trên cát khô với những chùm lá lục
bao dung và hiền lành
tím mắt chiều ngút ngát

dẫu cát khô bỏng rát
lá vẫn mãi xanh ngời
dẫu sóng cào tao tác
vẫn đơm tím cho đời

là em đó em ơi
cọng muống chiều bên biển
hoa tím vẫn trổ dầy
nhuộm buồn hoàng hôn tím

là em đó em ơi
dẫu nắng về hanh kiệt
dẫu cát mặn sẵng lòng
bò toài em vượt biển







Đôi Khi



Có đôi lúc ta phát hiện ra mình

giống như con thiêu thân_sáng đèn là lao tới

dù sống

dù chết

dù rã rời thân xác

ngoan cố tìm hạnh phúc của đêm đen


có đôi lúc ta thả mình như dơi

bay đi tìm con thiêu thân ngày nào ta hóa kiếp

dập tắt ảo vọng của chính mình

hắt hủi niềm tin

xé toang khát vọng


ta bay

trên xác thân rã rời mộng mị của giống loài sống về đêm


vọng tưởng


như con vắt cựa mình trong vườn chuối

cần một điểm tựa để nẩy mình


và tôi cắn vào đêm

để quên

để nhớ

để yêu thương

để thù hận

để thấy mình nhỏ nhoi hay lớn vỗng lên dưới chiếc váy nhàu đen đúa của thời gian.






HẸN THỪA



chuồn chuồn rợp mắt;

bỗng mưa

rơi ngang một buổi hẹn thừa

mình tôi

hai thằng chung một cuộc đời

cùng chung gương mặt

cuộc cười khác nhau

một tôi góc bể thâm sâu

đau đời múc vội một gàu nhân gian

một tôi còn mãi lang thang

tửng từng tưng với tím vàng đỏ xanh

một tôi lá mỏng đầu cành

một tôi vò võ rụng xanh chờ vàng

dung hòa lại phía nhân gian

vì mưa nên chỉ tôi gàn

chờ tôi







NÔNG NỖI MỘT KHÚC BUỒN


trái tim nhức trên con đường đã mỏi

chuyến tàu chiều đi qua xác em tôi

cô gái ấy;

sáng nay nông nỗi

đã yêu tôi không một chút ngại ngần

đâu biết rằng tôi là đóa phù vân



chuyến tàu chiều lướt qua xác em tôi

kéo lệch xệt nhớ nhung và tiếc nuối

vòng bánh xe cuốn tóc thề nông nỗi

loang loang sương mù bỏ bóng chiều nay


ta say mắt ngắm mưa về thành nội

phố Hàng Buồm chẳng ai vá hồn tôi



" mặc đời xanh lá bạc vôi"


đi thôi


nghe trái lòng đang gọi

từ bàn tay lửa nối vào lửa đêm nối vào đêm


trôi


và chiều ấy

tôi liệm xác hoa vào hồn trầm lặng

khoác áo sô gai gói một cuộc tình ném vào mồ dĩ vãng


trôi


chuyến xe chiều băng qua xác em tôi

nông nỗi một khúc buồn...







Trung Thu



Chiếc cầu nào nối Cuội với Hằng

chênh chao trong tư tưởng

đôi mắt trẻ thơ tròn vống lên cổ tích

hấp háy ước mơ

trăng luôn đẹp

nào có đâu trăng khuyết


vui trung thu


trời tù mù mười lăm trăng chưa lên đã mỏi

mắt trông vời vợi

tự phỉnh mình

Chú Cuội

Hằng Nga


rằm tháng tám

mưa sa

buồn làm chi ông trời ưa trêu ghẹo

trẻ con có mọi ngày riêng Cuội chỉ một đêm

tròn trăng gặp gỡ

Hằng lén khóc gọi người ơi!


trẻ con vui

tôi chênh chao ba mươi ngày mới gặp

một năm trăng mới lại tròn...





THÁNG 9 NHỚ EM
tháng 9 nhớ em
môi mềm tóc buốt
ngọn tình treo lớ ngớ bờ quên
đêm tàn tạ cõng cơn mê chạy ngược
tàn thu chưa em sao lá úa còn đầy?

tháng 9 nhớ em
môi khô mơn tình chưa già đã cỗi
bờ nhạt phai loáng thoáng mưa phùn
hỉ hả cơn mê ú ớ thanh xuân
ta dừng lại nhớ vai em mùa tháng 9
gốc me già bão rớt hạt chia phôi

ta hoảng loạn giữa một vừng quên nhớ
vết bầm xưa còn vụng đến bây giờ.!?




viết vội


ta vẫn ngỡ tình yêu là vị ngọt

nên vong thân vào cõi tạm tìm yêu

hy vọng nhường nào thất vọng bấy nhiêu

ta sa ngã trong vòng tay tình ái

mộng vỡ tan muôn mảnh tình oan trái

chỉ chực chờ tiên - dược - thời - gian...





tự cảm ban mai




buổi sáng dậy

bàn tay lười đóm thuốc

nỗi nhớ về em cựa mình thoát khỏi cơn mong mị vừa qua

đã thấy nắng lạt lạt trên mầm xanh oằn trĩu giọt sương mềm xót mắt người bước bộ

nhỏ tỏng tong trên uẩn ức thời gian



mắt ướt

mi buồn khệ nệ cõng cơn sầu

mùa giông tới






Thứ sáu, ngày 07 tháng mười năm 2011

VỌNG



Tôi ngược về mùa chia phôi của lá

mưa phùn và những bâng khuâng

em áo mỏng một ngày phai ngọ

ngắn bóng mờ rờ rỡ nhạt nhoà

phai


nghĩa là hết

và nghĩa là ta chết

trong nụ hồn tím một vạt cô liêu

vàng lá thu la lả cành chiều

mụn mưa xoá bóng em xa ngút ngát

ta khẳng khiu treo mình tự hát

giả cách người điên trên chiếc lá cuối cùng

biết rằng Điên; song vẫn cứ mông lung

tự lừa mình

ấy;

em

con lá cuối...


ta giả tạo một cách đầy chân thực

vụn mưa thu giấu một bóng phai nhoà

rồi chợt khát khi chênh chao chân bấu vào cõi tạm

em chỉ là phù phiếm giữa ngàn xa...






Chùm thơ học trò

ảnh minh hoạ

tặng Út !




Hai mươi tuổi em thành cô gái nhỏ

Nụ cười duyên xao xuyến cõi lòng ai

Tan học về hoa nắng nhạt nhạt phai

Trên áo lụa một dòng mung tóc mượt

Không thèm điểm trang, chnẳg cần gương lược

Em dịu dàng những nét của thơ ngây..!





Chúa Của Tôi




Tháng mười hai ru tôi về tìm miền thương cảm
Trước khi chúa bị đồng loại đóng đinh tỗng ngỗng tồng ngồng trên cây thập giá
Chúa là ai???

Hang đá Bêlem còn in dấu đẻ


Chúa là anh
Là em
Là tôi
-Cậu bé con bỗi hỗi bồi hồi mơ miền mơ nhân loại


Đạp thảo nguyên xanh dò sa mạc nóng
Hôn ngực biển hồng xé gió cao nguyên

Chúa cũng biết yêu thương
Chúa không là bức tượng
Điểm trang bằng phiến đá thơm


Chúa của tôi đứng gục bên đường
Mắt lệ rỏ tiễn chồng dưới chân thập giá

Chúa của tôi ơi!

Cơn đau miên viễn của cả loài người
Vắt oằn vai năm bảy đứa con vặt vẹo hình hài màu da cam_ chất độc
Vỗ vào ngực mình không được khóc
Nghiến môi buồn gồng gánh nuôi nhau

Chúa của tôi
Ngày hôm qua nằm chết bên đường
Cứu một sinh linh bé nhỏ

Chúa của tôi ngồi thu lu một xó
Tóc rối bù nhồng nhộng ngực thanh xuân
Gạ bán đời mình nuôi dòng giống người dưng

Chúa ơi!
Tôi có tội
Khi không thể tìm ra rốn của Người bên hang đá Bêlem


Đêm Noel
Người người quỳ bên bức tượng
Hôn phiến đá trơn tru
Trơn tru cảm xúc
Trơn tru vui buồn
Trơn tru cầu nguyện
Chúa ngửng mặt gồng lưng


Đêm Noel
Tôi quỳ bên chân em
Ngôi mộ nhỏ không tên bên hố bom Đồng Lộc
Tôi quỳ bên người đàn bà cô độc
Chôn tình yêu nhộm đỏ đất quê hương
Và tôi quỳ với tất cả tình thương
Đưa hai tay nâng đứa con Nàng Tô Thị

Đêm Noel
Tôi quỳ dưới chân đời
Nâng những nỗi đau rơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét