bàn tay ngón ngắn ngón dài
đã trơ trẽn, đã sần chai khóc cười
ấy;
từ năm tháng phai phôi
ta cư xương đứng dẫu môi giữa trời
cung tay gấp khúc cuộc cười
giáp ranh sinh mệnh ngắn dài như nhau
đau đời cứu được đời đâu
hoài công đêm lắc đầu đau đáu buồn
ta về tìm giữa cô đơn
nhặt nhành lầm lỗi ném hờn vào quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét