(mượn Trịnh)
dẫu biết rằng đàn bà đẻ ra tôi
vòng gai quấn đốt ngón tay ngày khuyết
có những ước mơ cần cự tuyệt
nhiều niềm đau không cần rên siết
Trịnh ngủ trong tôi
Tôi ngủ trong nôi
Em;
ru võng
Tôi lắc lư theo nhịp tay em ru võng ru đời
hai mươi
hai mươi
hai mươi
chênh chao
bấp bênh
gập gềnh
cô độc
như ai đó nói với tôi" thời gian là chuyến xe không bao giờ chạy ngược"
rón chân qua cầu
bao nhiêu lần hai mươi để tôi còn kịp giấc
tuổi trẻ qua trên vai
tôi choàng mình tỉnh giấc
ngác ngơ một kiếp người...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét