Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

BUỒN




Buồn

ta nâng chén đời

nào;

ta mời

uống!

uống cho say

quên người

quên đời

ta

cười...



Mộng mị đổ lên đôi vai hoang đàng

đêm muỗi gáy trăng vàng vọt

ngả nghiêng lịch sử

ngàn năm Sông Hồng cuốn phù sa ngạt mùi Âu Lạc

trống đồng rơi thổn thảng phận người



Lê la vùi đời vào ổ điếm tâm hồn

nhận ra mình loã thể

lăng loàn với những cơn mơ



Ta khóc

trên vai gầy em nhầy nhụa

là ánh sáng

là bóng tối

là đau thương

là hoang đàng

là tù ngục

là cô độc

là êm đềm

là giông bão

là nỗi đau

hay hạnh phúc

hay chỉ là hoàng hôn rúc mình vào đêm chờ bình minh xé bọc



Đợi chờ

đến bao giờ tình yêu căng mịn màng tròn ngực ấm bao dung!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét