Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Một Bài Thơ Trịnh

ĐÃ MÒN THƯƠNG KHÓ
* Cho Người kịp giấc tôi...




Những câu thơ mọc trong cơn sốt

Nuôi tật nguyền thân xác



Bại liệt con đường dẫn tới niềm tin

Gió ngừng nhảy đã lâu trên mái nhà chim quên

Thiêu đốt chán chê lửa địa ngục

Ướp đá mồ hôi cưỡng bức

Ai đang bước cùng anh dưới mé sông phơi trăng lạc điệu

Ai đang nắm tay anh sớt chia ánh nhìn trôi miền xa thẳm

Bầy sợ hãi bao vây bằng giáo mác ngọt ngay và thòng lọng ngọt ngào

Chính lúc ấy, anh cắn lưỡi

Nghe máu dội vách người u ám tiếng chim heo vứt vào cửa sổ

Anh cắn lưỡi, lập tức âm thanh cõi chết ập đến tắm táp linh hồn đôi ba phút

Thì ra, cơn mê đã mọc thay anh vô vàn lưỡi nữa

Vòm miệng chát đắng liều thuốc không tên

Anh không tên

Cô độc không tên

Lặng ngắt đêm rủ người ngát bông hoa thì thào chờ hấp hối

Chẳng bao giờ anh sám hối

Dưới chân Chúa vô cùng có đàn chiên mọc cánh ùa xuống đời làm quỷ

Vẻ đẹp của em dán trên mặt Maria bằng keo sơn hy vọng có thể nào anh bóc ra từng mảnh

Như cái chết đang bóc anh từng cạnh

Trống huơ phòng cấp cứu đã ở rất lâu bên dãy hành lang này



Những thiên thần cười trong cơn sốt

Giã từ kiếp diệp lục ăn mòn



Đừng ghé thăm tôi với sữa đường ngon ngọt

Cùng mấy đóa hoa đặt sẵn

Tất cả trở nên chát đắng trước tấm phông sự sống căng trắng dã

Mắt người câm nói khẽ

Môi kẻ mù nếm nhẹ

Vô tri trăng cứ đè nóc mây thinh lặng

Không cho mưa ào trên không

Giá như mưa có trong tiếng gõ cửa của em rồi chiếc bóng em lóa thành sấm sét

Nổ tung trí não anh nhầy nhụa nhịp luân hồi

Cắt đứt sợi dây cột trái tim anh ngày xưa thả trôi ra biển

Tan tác đợi chờ tuyệt cùng lòng giếng

Ai đã đến sau hơi thở tôi ngắt quãng chiều nay và ai sẽ đến

Ngồi đếm từng giọt mặn tích tắc níu giữ tôi với đất đai này

Không cần thiết

Bầy tuyệt vọng hả hê khiêu vũ trên hoang đàng số phận

Điệu valse chưa từng căm phẫn những đôi chân biếng nhảy

Uống thay tôi đi em

Vốc hy vọng cuối cùng



Không có Thiên đàng đâu cuối con đường ấy

Cứ lần hạt Amen cho tan rữa bốn bề ăn năn và mồ côi nắp đậy

Cần chi bị gậy

Ngạt dấu thương xưa vác tình mặc khải



Những giọt máu già trong cơn sốt

Mê tơi mặt trời lặn suốt mặt người



Có thể hoàng hôn sau tôi về kịp

Nhấm nháp buồn rực rỡ với mình tôi



thương khó đã mòn, đêm…

TS.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét