bậm chân trên những con đường
bước cao bước thấp bình thường mà đau
gục đầu cơm áo thì thào
nghe tim vỡ một nỗi đau vô lường
đêm về vú thõng mười phương
rũ đầy má phố nát phường bình khang
miệng đời bọt giải phũ phàng
trẽn trơ một khúc hoang đàng đời em
úp mặt co gối lặng im
từ trong tâm thức lại thèm được yêu
bấu ngực ôm nỗi vô liêu
đau thương mong phủ rong rêu bụi trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét