phơi phới gió lòng chợt bình yên lạ
bụi vẫn tuôn phố vẫn lướt hiền hoà
ta đã trãi đại ngàn rừng rực gió
xá gì đâu một vụn bụi kinh kì
quá khứ đã qua; Lông Ngỗng,Trương Chi
và TÔ Thị mặc ngàn năm Tô Thị
mặc ngàn năm trôi về phía chân trời
gió cứ đánh tràn vào từng thớ thịt
tiễn khổ đau, tủi nhục; lặng qua đời
người đàn bà tuyệt vọng; trái tim tôi
chợt thức tỉnh an nhiên đên đến lạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét