Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Mẹ..

Lắc nhẹ người vòng qua một bên; Cái Loan ôm ghì cổ má nó.
Mới ngày nào nó còn bé tí tẹo, nay nó đã là cô bé 18 phổng phao; làng trên xóm dưới ai cũng khen nó đẹp, nó dễ thương.
Ừ, mà nó dễ thương thiệt; Da nó trắng như trứng bóc, căng hồng, mịn màng mà ít đứa con gái thôn quê nào có được. Da nó không bắt nắng?! mặc dầu ngày nào sau khi tan học về nó đều phải ra đồng phụ tưới rau, nhổ cỏ với bà Bảy _ má nó.

Hôm nay trời mưa, ít việc. Nó tranh thủ ngồi tỉ tê với má nó mà phải vòng vo qua tám chục con đường, vài trăm con hẻm; Nó cất tiếng:

- Má biết hông; hồi nãy con vừa gặp ông Ba, Ổng hỏi thăm má đó. Ổng nói mai ổng ghé thăm má.

Ngồi tựa lưng trước cửa cho cái Loan nhổ tóc bạc bà Bảy mặt buồn so:

- Mày coi mau lớn đặng còn kiếm thằng nào nhà cửa khá giả mà lấy cho tao nhờ, chứ tao thấy lúc nào mày cũng cà rỡn suốt rồi mai mốt ế, hổng thằng nào chịu lấy.. Nuôi mày ăn học mười mấy năm trời rồi, liệu mà khôn ra... mày thấy đó, nhà cửa vầy rồi mùa mưa tới có ở nỗi không?

Nghe đến đây cái Loan dừng tay lại. nó không biết nói chuyện của nó sao nữa. Nó lỡ yêu Mạnh _ anh chàng vá xe trước cổng trường nó. Ngày nào tan học về nó cũng ghé chỗ anh ngồi tán dóc, hỏi han dăm chuyện rồi mới về...
...

Năm đó, nó thi rớt tốt nghiệp, Nó buồn, bà lại càng buồn hơn. Rồi tin nó có bầu với Mạnh lại càng làm bà đau lòng. Nó như con nước lũ cuốn trôi niềm tin, hy vọng, ước mơ danh dự và cả vườn rau mà bà chăm chút, bòn vén cho cả gia đình.
Bà bảo nó đi phá cái thai trong bụng đi nhưng nó không chịu; Cái thai là tình yêu của nó dành cho Mạnh; " Đứa bé nào có tội gì?!"_Nó nói trong nước mắt. Cố năn nỉ má chờ cho con nó chào đời nó sẽ lên thành phố làm kiếm tiền nuôi má, nuôi con... Bà Bảy đành chịu...

Năm sau, khi thằng nhỏ_con nó ra đời được bốn tháng thì có bà mai bà mối nào đó ở làng bên vào xì xầm to nhỏ gì đó với má nó sau này nó mới biết má nó đồng ý gả nó cho một ông gì đó ở Đài Loan về Việt Nam cưới vợ;_ "Gả con qua biển tha hồ hốt bạc..."

Ngày nó đi; Chia tay với mạnh, nó nói dối:

-" Em phải đi làm xa, một năm sau em về.. con em gửi má nuôi.. Anh ráng dành dụm tiền mua sữa cho con..."

Mà thực sự nó cũng định đi ít lâu kiếm đủ tiền rồi trốn về nước nuôi con...

Ai dè... Một năm... Hai năm... Ba năm... rồi bốn năm... chưa thấy đâu. Nhà bà Bảy má nó từ nhà tranh vách đất lên nhà tường rồi nhà lầu nhờ " tiền phụ cấp" hằng tháng nó gửi về nuôi con. Mạnh cũng đành bất lực nhìn đứa con trai ngày càng xa anh. Nhà cao quá, cổng rộng qúa; làm sao anh vào??!

Lại một năm nữa trôi qua mà chưa thấy nó đâu...

Rồi; Một tối cuối hạ, trăng vằng vặc treo lơ lững trên đầu. Một cái bóng trăng trắng, mờ mờ từ đầu hẻm bước vào, tựa cả thân người mềm oặt vào cánh cửa cổng lẫy chốt kín bưng.
Bà Bảy đang chơi đùa với cháu ngoại trước sân nhìn ra ngờ ngợ: _ Cái Loan?!

Nhìn không ra được nó, cái mặt méo xệch đầy những lằn roi và hai con mắt sưng vù, tím đen tím đỏ vì đánh đập, vì khóc, vì mất ngủ.?! Phải nheo mắt đến mấy lần bà mới nhận ra đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra. Bây giờ; Nó già quá, xấu quá, nó không còn trắng trẻo dễ thương như ngày nào nữa...

Bà vội chạy ra mở cổng, ôm nó vào lòng, từng dòng; từng dòng nóng hổi trào ra trên bốn con mắt già nua đầy sẹo và vết chân chim...

Thằng bé con đang ngồi chơi trước sân phát hoảng ré lên khóc vì có người lạ vào nhà mà lại xấu xí mặt mũi in hằn lên những vết sẹo mọc chằn chịt trên hai gò má xương xương kéo dài tới tận cổ. Nó đâu biết rằng đó chính là mẹ nó; Người phụ nữ mới chớm tuổi hai tư, người mà năm năm trước đã sinh ra nó, chịu nhục để nuôi nó. Nó đâu biết rằng ở nơi đất lạ quê người kia một ngày có biết bao nhiêu gã đàn ông ra vào thân thể của mẹ nó để cho nó có ngày nay.

Cái Loan chỉ biết ôm mặt khóc. Nước mắt nó giàn giụa chảy trên đôi bàn tay gầy trơ xương của nó. Đồng tiền đã làm nó mất con, mất đi tuổi thanh xuân, mất đi tình yêu đầu đời đẹp như thơ trong veo như cổ tích của nó...

BR_06/07/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét