Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

TRỞ VỀ


Sự trở về của đoá hướng dương
là khô rạc
là rã rời
là lả tả rơi từng cánh
mỏng
cúi đầu trước gay gắt
Và;
mặt trời luôn tắt lửa sau lưng
Nhưng;
hơi hướm đã ướp lên từng cánh
ủ bầm hạt giống
truyền ánh sáng mặt trời để đời đời ngửng mặt

Sự trở về của Phù Dung
là đất
là héo úa
là gãy rụng
là chớp nhoáng sau ban mai khoe sắc
sớm nở
tối tàn
bầm dập
đa đoan
Và;
sắc màu đã chôn vào vĩnh viễn ngày bung ngực cánh hoa bay

Sự trở về của cỏ cây
là nơi chúng sinh ra và bắt nguồn sự sống
là nơi chúng mất đi và đó là khởi thuỷ

Cây mặt trời khát nắng
Định hướng một cuộc đời!
Cánh Phù Dung bung nở
Định nghĩa một chơi vơi!

Và;
Tôi!

Không phải cỏ để bền bỉ với thời gian lụi tàn rồi hồi sinh sau nắng kiệt mưa cùng
Không phải mặt trời luôn ấp ủ ước mơ cháy bỏng
Không phải đoá Phù Dung rực rỡ bung mình để người đời nhắc nhở...

Tôi!
muốn làm cây nến!
của tự hào lòng người quân tử
của bao dung và hy sinh muôn thuở
tự đốt mình tan thành ánh sáng
dắt bình minh về soi tỏ bước chân em!

Và;
Em!
Đừng làm đoá Phù Dung chỉ nở một lần
hãy làm nhánh hướng dương luôn vọng về phía nắng
Dù gay gắt
Dù khô cằn
Dù bỏng rát...
Ánh sáng là sự trở về không phải điểm ra đi!

Và;
Con người!
trước lúc ra đi
cũng như cỏ cây chọn lối đi về
-Thiên Chúa có Thiên Đường
-Phật Đà có Niết Bàn
và nhiều tôn giáo nữa;
tôn giáo nào cũng đều như nhau cả
kiếp lai sinh của mình bắt đầu từ lúc ra đi và đó là sự trở về vô hạn định
hướng về đâu sẽ về nơi ấy
địa ngục có thể là thiên đàng và ngược lại!
chỉ chúng ta là mãi mãi
sự giao phối giữa đức tin và thực tại
trước mỗi chữ Người luôn có một chữ Con...

Hoa mặt trời ướp trọn nắng trước sau khi cúi mặt
Tôi rỏ lệ khóc đêm thâu
thương những đoá nở chưa thấy nắng
dắt từng cánh hoa rơi mỏng mảnh
ngược đêm đen tìm về gặp bình minh
dù xác thân đã về chốn vô minh
hương sắc ấy vẫn có người nhắc đến
bằng ngọn lửa lung linh-ánh-nến
vượt qua đêm soi tỏ mặt người trông
bắng yêu thương chất chứa ở trong lòng
cháy trụi tim vẫn còn nguyên xác nến!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét