Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

LẦM


trên những con đường không có lối đi
mọi trạng thức dường như chững lại
ta lang thang trong miền hoang hoải
đôi chân trần bỏng rát những cơn mơ

trễ hẹn rồi; quên - nhớ đã phôi thai!
ngày nhọn ngực căng mê ta đi tới
và đôi lần ta thấy đời chới với
dưới chân say quên bẵng một lối về

ủ dại khờ lấp liếm-bởi-cơn-mê
ổ cứng vỡ bốn bề mênh mông tối
cô độc cầm tay rót ly đời nông nỗi
phù phiếm ta ơi bụ bẫm một trận buồn.

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

HAI GÁNH ĐÀN BÀ


Tôi thắt nửa vòng tang cho quá khứ
có những thứ chết đi, có nhiều thứ trường tồn...

Như Mẹ:
người đã qua suốt một đời con gái
trãi hai vai oằn một gánh đàn bà...
Thời son trẻ mẹ tôi chừng đẹp lắm
cũng như em; mắt biếc với môi hường
cũng như em; một suối tóc chảy suông
bồng bềnh xoã trên bờ vai u nhã
cũng như em; cũng như bao người lạ
cũng mộng mơ, đắm đuối, cũng can trường
vượt dặm xa tìm gặp bóng người thương
ngón chân bé dường in vào đá sỏi...

Rồi;
thời gian cũng như cơn thác dội
cuốn tuổi xanh vuột qua khỏi bàn tay
mẹ về cùng cha cuốc đất trồng khoai,
be bờ trồng lúa...
từng cây trái ra đời, từng mảnh vườn xanh rỡ
và lũ con cũng lần lượt ra đời...
mỗi đứa con là mỗi tuổi xanh rơi
trên vai mẹ gánh đàn bà oằn trĩu...
Mẹ đã đi qua tuổi xanh rạng rỡ
bỏ môi hường cho gió,
bỏ tóc dài cho mây,
bỏ mắt biếc đêm thâu cho sương sa ngọn cỏ xuân thì
cho lũ con vỗng lên trên đôi bờ ngực thõng...
Như em;
(người con gái tôi chưa bao giờ quen biết)
một trái táo xanh trên cành trinh khiết
cũng mái tóc đen, cũng vầng cong thiếu nữ
cũng sóng mắt bờ môi rờ rỡ xuân tình...
em cung mình
ném nụ cười cho gió
thả mình vào trong đêm
từng đường cong nỗi sóng
từ bờ môi trùng dương dậy động
một đêm
một đêm
một đêm
biển nổi sóng vô tình...
một nhát cắn găm vào em chua chát
đoá hoa tan dưới cát một biển buồn...
vứt xanh đỏ tím vàng nhận lấy ráng chiều buông
em quàng lấy gánh đàn bà trĩu nặng
đời con gái như biển kia mặn sẵng
đắm con thuyền chở mơ ước viễn vông...
không chồng
em lần về phía bờ hành khất
bủa bàn tay dài cong người vớt bóng
cái bóng em xưa, cái bóng mịt mờ...
không chồng
vú nhức sữa ngày căng mình. Xuân nở
tựa bờ vai đêm khuya khoắt
lạnh như đông
buồn như thu
lửa tình hực hừng như hạ. Cháy!
xuân đã tràn qua;
em bế trên tay một gánh đàn bà
không chồng
em ném em vào bờ vai những người chồng khác
vứt luân thường cho thời gian quên lãng
tàn đêm vẫn lạnh!
Gánh đàn bà trong đêm trở mình hoang dại
buốt từng cơn gió đông se sắt
trí nhớ bông đùa thực tại
căn phòng bốn phía gương soi.

Đ.N_22/07/2013.

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Vladimir Ilyich Lenin và Em




Như loài cá hồi quẫy đuôi ngược về biển thẳm
lũ chim trời đủ sắc chập chờn trên những cân trời riêng
và;
tôi thèm gọi tên em!

Từng dòng thời gian mọc ngoài dự báo
tôi là đấng tiên tri mà nhân loại sẽ quên tên
(sự nhắc nhở không cần thiết!)
tôi gửi tặng cho con người sốt xáo bao nhiêu là báu vật của tương lai
có em làm chứng cho cuộc hiến tế âm thầm
con đường mọc hằng hà cửa sổ và cao su
sương khuya và cơn mưa làm nên cuộc tình duyên phiền muộn
em đếm hộ tôi những ánh đèn khuất mắt, những con người khuất mặt trong hội hoa đăng và tiếng kêu giữa thế giới khác
trầm trầm hồi trống khoảnh khắc
giọng đất lâm li rớt rụng câu xề

Tôi bủa năm ngón tay làm phép thánh
nhất quyết em kiên trì xiển dương điều tán tụng
mùa băng hoại chảy trôi về vô tận
nụ hôn tôi môi đắng phía luân hồi

Em;
em như thể...
em chưa từng...
Tôi;
mấy bận...
ngất ngưởng tầm mắt xa

Tôi nắm chặt lửa thời sơ khai em thất lạc
vẫn giữ điều chưa từng hứa
cho nhau

Rừng nến sáng trên rừng sao bất tận
sao sanh duyên úp mặt vào đêm
đêm em riêng
và;
và đêm tôi nguyện khấn
mầm mống xanh tươi mãn khai trăm hướng
những nụ đời nở rộ khôn nguôi

bầm bầm màu rượu khẳm lướt mắt cánh chim côi
ở một lần táng tận

quen biết một sớm nghe trễ tràng hơi thở đã mất hạn
bắn ngẩn ngơ vào trái tim đời
và;
em gọi tên tôi!

Treo bụm thời gian trên không gian vô lượng
tôi treo đời tôi vào em
đánh dấu một thời đại sau tiền kiếp
cho chuyến thổ mộ được kéo băng băng
cho loài ngưa bạc đầu yên vàng khoá ngọc
một chuyến
hư vô
hư vô

Trầm tỉnh mấy cơn say
định hình thời mặc định
vực lại mênh mông trong những ly đắng bằng hơi rượu sục sôi trong triền nộ thiên
tôi xếp hai bàn chân ngửa
nói với em về chỗ căn duyên
tiếng vỗ trùng khơi tận tuỵ
rớt rơi nửa chữ sâu xa
sao rụng như một lần tôi muốn rụng
chờ nghe em hát Cổ Bồn Ca

Tôi tự hoạ chân dung mình trên tờ tời gian miết biệt
râu mắt mũi sâu vần trán thiên thâu với những dòng sông khô nẻ
hơi thở nào trong ta như dậy sóng bể sông
và;
em lần vạt tóc dài trải hết đời tôi

Trong khoảnh khắc chiêm nghiệm của ánh mặt trời ngủ quên
tôi vẫy gọi tên em
( lần này thật lớn và thật lớn!)
VILLAGES_ TÔI YÊU EM!

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

CHO RIÊNG NƠI ẤY



có một cuộc tình đã quá nhiều mảnh vỡ
vẹn nguyên cuối cùng là kí ức nơi nhau
có người bảo em: "cặp mắt dao cau"
anh cười thẹn vì mai sau... chưa biết!
... anh đã từng nghĩ đến giờ ly biệt
hạnh phúc giản đơn mà vẫn khó khăn sao?

hãy để nguyên em_ đôi mắt dao cau!
dù sao nữa; anh vẫn còn nơi đó
tay nắm tay vượt qua thời thương khó
để tận cùng là mật ngọt cho nhau.

vỡ nhiều rồi!
em!
dẫu cho đến mai sau...
nơi đôi chân chưa một lần đi tới
dù như thế;
em ơi!
anh vẫn đợi!
lối em về sóng bước với chân anh

vỡ nhiều rồi!
em!
hãy để chân thành
hàn lại những vết thương thời loạn khứ
đừng làm vỡ mảnh vẹn nguyên duy nhất
là bóng hình trong trái tim nhau


-"anh yêu em_ đôi mắt dau cau"!

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

ĐÊM MỤC



đêm rùn mình
lất phất cánh ve xé cơn mưa đầu hạ
trở giọt mồ hôi bốc khói trên tiếng thở dài cõng nỗi buồn đêm mục
tôi hốt hoảng ngó tán Phượng bên hè đỏ lửa đêm nay đêm này lả tả
rơi

đêm mục
tôi trùm kín nụ cười trong bờ môi
... cắn chặt
thấy lòng mình trống tênh
thèm một tiếng thở dài bên cạnh
cô độc phủ lên vai tiếng mớ sảng mỗi đêm rỉ mồ hôi trí nhớ
cơn mơ chợt hoá thành chiếc nôi ảo tưởng
đòng đưa qua kí ức con người
đòng đưa qua hiện tại
và biết đâu tương lai những chiếc nôi lại đòng đưa không ngớt

đêm mục
những con người như tôi đánh thức niềm tin bằng cơn co giật
chứng kinh phong không thực
vực mình qua vũng buồn
vực mình qua kẽ răng đay nghiến
vực mình qua thiếng thét

tôi sực nhớ cây Phượng bên hè
mỗi mùa về lại bùng lên lửa đỏ rồi rơi bầm như máu
tôi rơi

CỞI TRUỒNG




cởi ra
cởi ra
những vải vóc trên người là gian dối
đã rối lòng mà còn muốn phẳng phiêu
để được yêu hay là để đời yêu?

giả dối như chính cái mặt nạ của mình mà trước gương soi mỗi ngày không thể thấy
tôi cần thêm đêm để loã thể tâm hồn
loã thể em
loã thể tôi
cởi truồng trước gương soi tôi thấy mình bớt dại

cởi đi em tôi
cởi đi tôi
lắm thứ xênh sang đời nào đâu thực
chất còn nguyên đấy mới chất linh hồn
cởi đi em
bỏ hết mọi oán hờn
diệp dục chảy như sông bồi bù cho bên lở
ngại ngùng gì trước tôi hỡi linh hồn bé dại
nở rồi tàn
kết rồi tan
đời vốn hư vô kể cả xác thân ta cũng là vay mượn
huyết nhục mẹ cha từ thuở tượng hình
đâu phải nằm xuống đất mới ngộ đời là khổ
từ lúc lọt lòng đã khóc thét tư vô

ngại gì em tôi
ngại gì tôi
cởi ra
cởi ra
cho đám linh hồn quỷ dữ phải cuống cuồng hoảng sợ
như đêm nào em loã thể trước tôi
trong như nước trời
hay đục như váng sữa
cũng là em thôi
cũng là tôi thôi
như nhau
như nhau
đừng tự sểnh mình ra khỏi lốt con người.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

TÔI VỀ


tôi về nuôi lấy thương đau
tình đầu sẻ nửa nhuộm màu chia ly
tan nhau rồi thấm nhau đi
trăm năm lỗi hẹn thiên di lời thề

tôi về ôm lấy u mê
gọi thương yêu với bộn bề đớn đau
gánh gồng mưa nắng lắc đầu
... trầu cau chưa thắm đã nhàu tình phai

tôi về chia mộng thành hai
nửa em trả lại tương lai mịt mờ
nửa tôi gói lại câu thơ
nhức lòng thương nửa bên bờ ảo vong

tôi về rút sợi tơ lòng
trói đay trói nghiến vào trong nỗi buồn
hôm nay mưa lạnh từng cơn
tủi thân khảm nỗi cô đơn từng ngày

tôi về hôn giấc mơ bay
thấy em về lại những ngày yêu nhau
thấy cau bên cạnh dây trầu
thấy cây thánh giá bốn đầu nẻ ngang!

NT.16/05/13

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

MỪNG ĐÁM CƯỚI TRỊNH SƠN-PHƯƠNG THUÝ




Thế là Sơn có vợ rồi,
Từ nay Sơn hết đơn côi một mình!
Phương Thuý vừa đẹp vừa xinh,
Đôi mắt ánh nến lung linh mê hồn!
Còn Sơn tóc chải thật trơn,
Miệng cười ỏn ẻn...dễ thương quá chừng!
Cái thời lãng tử đã từng,
Từ nay Sơn phải..dè chừng à nghen!
Phải luôn ghi nhớ đừng quên:
"-Yêu vợ mãi mãi như cau yêu trầu
Đến khi trăm tuổi bạc đầu
Tình này vẫn mãi như ngày đầu tiên"!
ĐẶNG ÂN
CHÚC ANH CHỊ: "TRĂM NĂM TÌNH VIÊN MÃN, BẠC ĐẦU NGHĨA PHU THÊ"!

HỎI

  • anh nghiêng về phía gió gầy
    có tìm về được những ngày em xưa...?
    giở giời gió cuốn mây mưa
    cuốn em theo tít nẻo mùa xa xăm!
    cây dâu nuôi được con tằm,
    con tằm nhả kén.. con tằm nuôi ai?

BĂM NÁT PHỐ HỒNG



Anh gọi trở trăn về ru lại mấy vầng thơ
Đứa bé ngày hôm qua là anh ngày hôm nay rách rưới
Rươm rướm máu bàn chân băm nát phố hồng
Chai cứng đôi bàn tay đếm đong bụi bặm
Má phố xanh; đời anh chật chội...

Em ơi!
Da có thể cứng
Mắt có thể khô
Tim có khô, có cứng?

Đứa bé ngày hôm qua là anh ngày hôm nay bụi bặm
Áo toạc vai gầy răng vàng cằm móm
Đôi mắt không sợ ướt
Ném về phía xa xa

Ngày hôm qua
Ngày hôm qua lững thững bước về nhà
Chật chội căn phòng văn bé tẻo teo trang thơ tình lén lút
Ngoằn ngoèo con chữ nôi đong đưa giấc mơ chưa tròn
Ngồi nhàu nặn

Đứa bé nghịch đất nặn tò he
Xoay vòng!
Xoay vòng!
Đến khi nhìn lại hình thù quái dị mình đã tạo nên;
Oà khóc

Em bé oà khóc gọi mẹ
Anh
Oà khóc gọi trời
Thắt thẻo
Em ơi!

Đứa bé ngày hôm qua là anh ngày hôm nay băm hồng má phố
Rát ngọt bàn chân bao nhiêu lần phồng
rồi chai
rồi tứa máu
Đi
Chạy

Trườn
Lăn...
Chưa đủ!
Nhặt nhạnh hoài vẫn thấy trống không!

Em ơi!
Ngày hôm qua đứa bé mồ côi ngồi lê trước hàng ba một căn nhà không mái hiên che
co ro trong xó xỉnh
Những con chó còng đuôi xua đuổi
Đêm nay
em ngủ thớt thịt
Đêm nay
em ngủ ngoài bãi tha ma
Ước có một mái nhà
dù lành
dù rách...

Đứa bé ngày hôm qua là anh ngày hôm nay mỏi mệt
Căn phòng bốn mét vuông bộn bề trang thơ cũ
Ngọt đắng gửi về dằm mắt nọ đốt mắt kia
Không ngớt!
Đôi lúc muốn quay lưng chạy trốn
Ước
Vòng bánh xe quay trờ lại
Anh
Quay trở lại!
Quay trở lại làm một em bé được ru ẵm à ơi
Mai kia mốt nọ lớn lên sẽ chọn đường êm mà bước
Bàn chân sẽ không chai
Mảnh áo vai không toạc
Gấu quần không rách bươm dưới gót giày
Như bao đứa trẻ đẻ bọc hai mươi tuổi chưa biết đi chưa biết chạy
Ngồi một chỗ gọi: "mẹ ơi!"

Em ơi!
Đứa bé ngày hôm qua là-anh-ngày-hôm-nay-băm-nhừ-má-phố
Má phố xanh vẫy bàn chân anh đứng lại
Không!
Anh không đứng lại!
vì phải băm phố này xới phố kia lật tung phố nọ
Tìm cuống rốn cuộc đời
Cắt
Xẻo
Gọt
Cạo
Chùi
Quẳng vào đời
Nhẵn bóng!

Giọt đời ngọt
Giọt em hồng
Giọt tôi_ Xin mênh mông!

HÔM NAY



  • hôm nay buồn rũ câu thơ
    vỡ toang hoác một vết nhơ năm nào
    hôm nay không khóc, không gào
    không than thở với nghẹn ngào như xưa
    hôm nay buồn viết câu thơ
    mặc ngày xưa với ngày nay...khôn cùng!
    30/4/13

PHAI



  • chiều nay ngược về kỉ nệm
    con đường trãi dấu buồn tênh
    bụi thời gian mờ mịt lối
    tôi về ngồi bệt trước thềm

    hoa niên chơi trò cút bắt
    mộng mơ trôi giữa lãng quên
    soi gương; ngượng ngùng...râu mọc
    còng lưng dấu hỏi rũ mềm

    tôi thôi giả vờ ngây dại
    lật bàn tay đếm tháng năm
    kỉ niệm phai như làn khói
    chiều nay chợt nhớ âm thấm!

TRỞ VỀ


Sự trở về của đoá hướng dương
là khô rạc
là rã rời
là lả tả rơi từng cánh
mỏng
cúi đầu trước gay gắt
Và;
mặt trời luôn tắt lửa sau lưng
Nhưng;
hơi hướm đã ướp lên từng cánh
ủ bầm hạt giống
truyền ánh sáng mặt trời để đời đời ngửng mặt

Sự trở về của Phù Dung
là đất
là héo úa
là gãy rụng
là chớp nhoáng sau ban mai khoe sắc
sớm nở
tối tàn
bầm dập
đa đoan
Và;
sắc màu đã chôn vào vĩnh viễn ngày bung ngực cánh hoa bay

Sự trở về của cỏ cây
là nơi chúng sinh ra và bắt nguồn sự sống
là nơi chúng mất đi và đó là khởi thuỷ

Cây mặt trời khát nắng
Định hướng một cuộc đời!
Cánh Phù Dung bung nở
Định nghĩa một chơi vơi!

Và;
Tôi!

Không phải cỏ để bền bỉ với thời gian lụi tàn rồi hồi sinh sau nắng kiệt mưa cùng
Không phải mặt trời luôn ấp ủ ước mơ cháy bỏng
Không phải đoá Phù Dung rực rỡ bung mình để người đời nhắc nhở...

Tôi!
muốn làm cây nến!
của tự hào lòng người quân tử
của bao dung và hy sinh muôn thuở
tự đốt mình tan thành ánh sáng
dắt bình minh về soi tỏ bước chân em!

Và;
Em!
Đừng làm đoá Phù Dung chỉ nở một lần
hãy làm nhánh hướng dương luôn vọng về phía nắng
Dù gay gắt
Dù khô cằn
Dù bỏng rát...
Ánh sáng là sự trở về không phải điểm ra đi!

Và;
Con người!
trước lúc ra đi
cũng như cỏ cây chọn lối đi về
-Thiên Chúa có Thiên Đường
-Phật Đà có Niết Bàn
và nhiều tôn giáo nữa;
tôn giáo nào cũng đều như nhau cả
kiếp lai sinh của mình bắt đầu từ lúc ra đi và đó là sự trở về vô hạn định
hướng về đâu sẽ về nơi ấy
địa ngục có thể là thiên đàng và ngược lại!
chỉ chúng ta là mãi mãi
sự giao phối giữa đức tin và thực tại
trước mỗi chữ Người luôn có một chữ Con...

Hoa mặt trời ướp trọn nắng trước sau khi cúi mặt
Tôi rỏ lệ khóc đêm thâu
thương những đoá nở chưa thấy nắng
dắt từng cánh hoa rơi mỏng mảnh
ngược đêm đen tìm về gặp bình minh
dù xác thân đã về chốn vô minh
hương sắc ấy vẫn có người nhắc đến
bằng ngọn lửa lung linh-ánh-nến
vượt qua đêm soi tỏ mặt người trông
bắng yêu thương chất chứa ở trong lòng
cháy trụi tim vẫn còn nguyên xác nến!

ĐỪNG!



có những đêm mọc dài như bất tận!
cơn ngủ thèm thuồng như đường mật!
đừng cắn vào tôi lũ kiến mang tên mộng mị!
đừng đáng cắp của tôi đôi mắt của em!
đừng lấy đi một chút gì nguyên bản!
hãy để yên! cho em trọn xuân thì!

CẦU XIN


(cho một ngày tôi thấy điều chân thật... từ những người tôi yêu... để tôi còn nâng niu hy vọng... giữ cuộc đời mệt mỏi... tôi vẫn muốn yêu Người_ Nhân-Loại-Của-Tôi !)

Ngày cô độc như bao ngày cô độc
ai thật lòng xin hãy đến yêu tôi
đã đến lúc tôi cầu xin chân thật
một linh hồn trăng mẫy trãi hồn côi