bàn tay ngón ngắn ngón dài
đã trơ trẽn, đã sần chai khóc cười
ấy;
từ năm tháng phai phôi
ta cư xương đứng dẫu môi giữa trời
cung tay gấp khúc cuộc cười
giáp ranh sinh mệnh ngắn dài như nhau
đau đời cứu được đời đâu
hoài công đêm lắc đầu đau đáu buồn
ta về tìm giữa cô đơn
nhặt nhành lầm lỗi ném hờn vào quên
Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011
ĐỒNG TRINH
( thương em ngày tuyệt vọng!)
quá khứ của em anh đã thuộc làu em cần chi phải giấu
mặc cảm chi em mảnh hồng trinh tiết
lầm lỡ;
con người ai không lầm lỡ
nông nỗi là chiếc cầu bắc qua con dốc trưởng thành
nghĩa lý gì mảnh silicon nhầy nhụa với giá bảy trăm ngàn che cả thời con gái
định kiến nào vượt qua được thể xác con người
ta đã cười
kinh tởm thế gian toàn chắp vá
khinh bỉ đời giả dối
Nghĩa lý gì hỡi em
đồng trinh và thất tiết
chỉ là mảnh vá đáng giá trăm ngàn đồng thì cần gì trăn trở
trái tim yêu làm gì có màng trinh
ta gặp nhau trong duyên phận chúng mình
nhục nhằn thử thách đã vượt qua đâu mang từ trinh tiết
đức hạnh là ở nới tim
tình yêu là bao dung trăm nỗi
Thành thật mà nói
chỉ là mới và cũ
- tình cũ hương càng nồng!
Anh không trách quá khứ em nông nỗi
anh nào cần giả dối khi trái đất này lở lói đầy dòi bọ tang hoang
ổ rệp tâm hồn - những con quỷ hút máu lai căng lục dục
hãy bước về tương lai bằng đôi chân trường túc
nhìn về tương lai bằng phần nguyên trinh còn lại
tiếc chi em một thời con gái
hận chi em phút nông nỗi vùi đời
Ta;
con người
yêu nhau từ chân thật!
quá khứ của em anh đã thuộc làu em cần chi phải giấu
mặc cảm chi em mảnh hồng trinh tiết
lầm lỡ;
con người ai không lầm lỡ
nông nỗi là chiếc cầu bắc qua con dốc trưởng thành
nghĩa lý gì mảnh silicon nhầy nhụa với giá bảy trăm ngàn che cả thời con gái
định kiến nào vượt qua được thể xác con người
ta đã cười
kinh tởm thế gian toàn chắp vá
khinh bỉ đời giả dối
Nghĩa lý gì hỡi em
đồng trinh và thất tiết
chỉ là mảnh vá đáng giá trăm ngàn đồng thì cần gì trăn trở
trái tim yêu làm gì có màng trinh
ta gặp nhau trong duyên phận chúng mình
nhục nhằn thử thách đã vượt qua đâu mang từ trinh tiết
đức hạnh là ở nới tim
tình yêu là bao dung trăm nỗi
Thành thật mà nói
chỉ là mới và cũ
- tình cũ hương càng nồng!
Anh không trách quá khứ em nông nỗi
anh nào cần giả dối khi trái đất này lở lói đầy dòi bọ tang hoang
ổ rệp tâm hồn - những con quỷ hút máu lai căng lục dục
hãy bước về tương lai bằng đôi chân trường túc
nhìn về tương lai bằng phần nguyên trinh còn lại
tiếc chi em một thời con gái
hận chi em phút nông nỗi vùi đời
Ta;
con người
yêu nhau từ chân thật!
Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011
BA NGƯỜI MÀ BẠN SẼ GẶP TRONG CUỘC ĐỜI
( Một entry trên blog quen; Tôi xin lưu lại đây cho những ai cần nó!)
” Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi người phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời (bạn đời).
Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất, khi đã trải qua cảm giác yêu & bị yêu mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong cuộc đời còn lại.
Thật đáng tiếc trong cuộc sống hiện tại cả 3 người này thường không cùng 1 người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải là người bạn yêu nhất, và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất , cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi?
Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi anh ( cô ) ta yêu bạn, đó là lúc anh( cô ) ta thực sự yêu bạn. Nhưng khi anh( cô )ta không yêu bạn thì cũng thực sự là không yêu bạn, cũng như anh( cô ) ta không thể giả vờ không yêu khi anh( cô ) ta đang yêu bạn, hay anh( cô ) ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.
Khi một người không còn yêu bạn nữa và muốn rời xa bạn, bạn cần phải hỏi lại bản thân mình xem có còn yêu anh( cô )ta nữa không, nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu và đừng bao giờ ngăn cản, nếu như bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thực sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh ( cô ) ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì chỉ trách anh( cô ) ta bạc tình.
Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp, nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người , bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống. Nếu bạn thực sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh( cô ) ta, yêu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn cả khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh( cô ) ta mà hy vọng anh( cô ) ta trở thành con người mình mong muốn, hay nếu anh( cô ) ta không được như ý mình thì mình không còn yêu anh( cô ) ta nữa.
Yêu một người nào đó thực sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, không một yêu cầu. Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ không bao giờ trở thành tình yêu oán hận.
Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt người yêu mình phải thề , phải hứa, tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì ta không tin đối phương… Làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời long đất lở, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy.
Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của mình? ”
” Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi người phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời (bạn đời).
Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất, khi đã trải qua cảm giác yêu & bị yêu mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong cuộc đời còn lại.
Thật đáng tiếc trong cuộc sống hiện tại cả 3 người này thường không cùng 1 người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải là người bạn yêu nhất, và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất , cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi?
Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi anh ( cô ) ta yêu bạn, đó là lúc anh( cô ) ta thực sự yêu bạn. Nhưng khi anh( cô )ta không yêu bạn thì cũng thực sự là không yêu bạn, cũng như anh( cô ) ta không thể giả vờ không yêu khi anh( cô ) ta đang yêu bạn, hay anh( cô ) ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.
Khi một người không còn yêu bạn nữa và muốn rời xa bạn, bạn cần phải hỏi lại bản thân mình xem có còn yêu anh( cô )ta nữa không, nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu và đừng bao giờ ngăn cản, nếu như bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thực sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh ( cô ) ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì chỉ trách anh( cô ) ta bạc tình.
Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp, nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người , bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống. Nếu bạn thực sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh( cô ) ta, yêu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn cả khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh( cô ) ta mà hy vọng anh( cô ) ta trở thành con người mình mong muốn, hay nếu anh( cô ) ta không được như ý mình thì mình không còn yêu anh( cô ) ta nữa.
Yêu một người nào đó thực sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, không một yêu cầu. Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ không bao giờ trở thành tình yêu oán hận.
Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt người yêu mình phải thề , phải hứa, tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì ta không tin đối phương… Làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời long đất lở, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy.
Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của mình? ”
Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011
Một Bài Thơ Trịnh
ĐÃ MÒN THƯƠNG KHÓ
* Cho Người kịp giấc tôi...
Những câu thơ mọc trong cơn sốt
Nuôi tật nguyền thân xác
Bại liệt con đường dẫn tới niềm tin
Gió ngừng nhảy đã lâu trên mái nhà chim quên
Thiêu đốt chán chê lửa địa ngục
Ướp đá mồ hôi cưỡng bức
Ai đang bước cùng anh dưới mé sông phơi trăng lạc điệu
Ai đang nắm tay anh sớt chia ánh nhìn trôi miền xa thẳm
Bầy sợ hãi bao vây bằng giáo mác ngọt ngay và thòng lọng ngọt ngào
Chính lúc ấy, anh cắn lưỡi
Nghe máu dội vách người u ám tiếng chim heo vứt vào cửa sổ
Anh cắn lưỡi, lập tức âm thanh cõi chết ập đến tắm táp linh hồn đôi ba phút
Thì ra, cơn mê đã mọc thay anh vô vàn lưỡi nữa
Vòm miệng chát đắng liều thuốc không tên
Anh không tên
Cô độc không tên
Lặng ngắt đêm rủ người ngát bông hoa thì thào chờ hấp hối
Chẳng bao giờ anh sám hối
Dưới chân Chúa vô cùng có đàn chiên mọc cánh ùa xuống đời làm quỷ
Vẻ đẹp của em dán trên mặt Maria bằng keo sơn hy vọng có thể nào anh bóc ra từng mảnh
Như cái chết đang bóc anh từng cạnh
Trống huơ phòng cấp cứu đã ở rất lâu bên dãy hành lang này
Những thiên thần cười trong cơn sốt
Giã từ kiếp diệp lục ăn mòn
Đừng ghé thăm tôi với sữa đường ngon ngọt
Cùng mấy đóa hoa đặt sẵn
Tất cả trở nên chát đắng trước tấm phông sự sống căng trắng dã
Mắt người câm nói khẽ
Môi kẻ mù nếm nhẹ
Vô tri trăng cứ đè nóc mây thinh lặng
Không cho mưa ào trên không
Giá như mưa có trong tiếng gõ cửa của em rồi chiếc bóng em lóa thành sấm sét
Nổ tung trí não anh nhầy nhụa nhịp luân hồi
Cắt đứt sợi dây cột trái tim anh ngày xưa thả trôi ra biển
Tan tác đợi chờ tuyệt cùng lòng giếng
Ai đã đến sau hơi thở tôi ngắt quãng chiều nay và ai sẽ đến
Ngồi đếm từng giọt mặn tích tắc níu giữ tôi với đất đai này
Không cần thiết
Bầy tuyệt vọng hả hê khiêu vũ trên hoang đàng số phận
Điệu valse chưa từng căm phẫn những đôi chân biếng nhảy
Uống thay tôi đi em
Vốc hy vọng cuối cùng
Không có Thiên đàng đâu cuối con đường ấy
Cứ lần hạt Amen cho tan rữa bốn bề ăn năn và mồ côi nắp đậy
Cần chi bị gậy
Ngạt dấu thương xưa vác tình mặc khải
Những giọt máu già trong cơn sốt
Mê tơi mặt trời lặn suốt mặt người
Có thể hoàng hôn sau tôi về kịp
Nhấm nháp buồn rực rỡ với mình tôi
thương khó đã mòn, đêm…
TS.
* Cho Người kịp giấc tôi...
Những câu thơ mọc trong cơn sốt
Nuôi tật nguyền thân xác
Bại liệt con đường dẫn tới niềm tin
Gió ngừng nhảy đã lâu trên mái nhà chim quên
Thiêu đốt chán chê lửa địa ngục
Ướp đá mồ hôi cưỡng bức
Ai đang bước cùng anh dưới mé sông phơi trăng lạc điệu
Ai đang nắm tay anh sớt chia ánh nhìn trôi miền xa thẳm
Bầy sợ hãi bao vây bằng giáo mác ngọt ngay và thòng lọng ngọt ngào
Chính lúc ấy, anh cắn lưỡi
Nghe máu dội vách người u ám tiếng chim heo vứt vào cửa sổ
Anh cắn lưỡi, lập tức âm thanh cõi chết ập đến tắm táp linh hồn đôi ba phút
Thì ra, cơn mê đã mọc thay anh vô vàn lưỡi nữa
Vòm miệng chát đắng liều thuốc không tên
Anh không tên
Cô độc không tên
Lặng ngắt đêm rủ người ngát bông hoa thì thào chờ hấp hối
Chẳng bao giờ anh sám hối
Dưới chân Chúa vô cùng có đàn chiên mọc cánh ùa xuống đời làm quỷ
Vẻ đẹp của em dán trên mặt Maria bằng keo sơn hy vọng có thể nào anh bóc ra từng mảnh
Như cái chết đang bóc anh từng cạnh
Trống huơ phòng cấp cứu đã ở rất lâu bên dãy hành lang này
Những thiên thần cười trong cơn sốt
Giã từ kiếp diệp lục ăn mòn
Đừng ghé thăm tôi với sữa đường ngon ngọt
Cùng mấy đóa hoa đặt sẵn
Tất cả trở nên chát đắng trước tấm phông sự sống căng trắng dã
Mắt người câm nói khẽ
Môi kẻ mù nếm nhẹ
Vô tri trăng cứ đè nóc mây thinh lặng
Không cho mưa ào trên không
Giá như mưa có trong tiếng gõ cửa của em rồi chiếc bóng em lóa thành sấm sét
Nổ tung trí não anh nhầy nhụa nhịp luân hồi
Cắt đứt sợi dây cột trái tim anh ngày xưa thả trôi ra biển
Tan tác đợi chờ tuyệt cùng lòng giếng
Ai đã đến sau hơi thở tôi ngắt quãng chiều nay và ai sẽ đến
Ngồi đếm từng giọt mặn tích tắc níu giữ tôi với đất đai này
Không cần thiết
Bầy tuyệt vọng hả hê khiêu vũ trên hoang đàng số phận
Điệu valse chưa từng căm phẫn những đôi chân biếng nhảy
Uống thay tôi đi em
Vốc hy vọng cuối cùng
Không có Thiên đàng đâu cuối con đường ấy
Cứ lần hạt Amen cho tan rữa bốn bề ăn năn và mồ côi nắp đậy
Cần chi bị gậy
Ngạt dấu thương xưa vác tình mặc khải
Những giọt máu già trong cơn sốt
Mê tơi mặt trời lặn suốt mặt người
Có thể hoàng hôn sau tôi về kịp
Nhấm nháp buồn rực rỡ với mình tôi
thương khó đã mòn, đêm…
TS.
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011
Nó và Tôi
Truyện đã viết cách đây ngót nghét 7 năm rồi; cứ ngỡ là quên nó luôn không ngờ dọn kho đọc lại thấy vui vui... khi đó tôi chỉ là một cậu nhóc nên lối hành văn và cách xây dựng từ, xây dựng câu thậm chí là bỏ dấu câu đôi lúc còn bị sai nhưng tôi tôn trọng nó vì qua đó; tôi thấy mình trẻ dại, đầy ngu ngơ ... Tôi xin giữ nguyên văn mong mọi người đọc vui và góp ý!
............................................................................... - ĐẶNG ÂN -
Khuyến Cáo: truyện là 1 phần hư cấu; đừng cho là thật ..!
.....
I -HỘI-
Người sặc mùi rượu, tôi ngã nhào trên ghế sofa.
Từ ngày tôi mất em, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi chẳng cần ai và không không còn người bạn nào đủ cho tôi trãi lòng; trống vắng quá, hỗn tạp quá, cô độc quá ... À không;còn chứ! đó là rượu; là rượu_ nó là người bạn thân thiết nhất của tôi từ khi em bỏ tôi đi vào cõi vĩnh hằng.
Nhiều lúc tôi nghĩ: " cứ đà này chắc tôi sớm trở thành anh Chí của làng Vũ Đại quá..!" Và tôi thấy sợ; Tôi sợ tôi sẽ cô đơn giữa thế giời này; tôi sợ mọi người xa lánh, chán ghét tôi.. nhưng biết làm gì hơn khi nỗi đau đó cứ khắc sâu vào tim tôi như ngàn vết dao đâm cắt. Tôi muốn tìm tới rượu để quên đi nỗi đau như thằng cha nào đó đã nói: " nhất tuý giải thiên sầu". Nhưng khốn khổ cho tôi; Càng uống tôi càng tỉnh mà khi tỉnh thì tôi lại nhớ tới em. Tôi thở phào đánh sượt một tiếng và thiết nghĩ:
- " Giá như còn có em!"
Mỗi lần như vậy thì hình bóng em lại hiện về trong kí ức tôi một cách rõ rệt; không tì vết...
Tôi nhớ rõ lắm! Ngày ấy; năm tôi vừa vào lớp 7 còn em vẫn chưa đến trường. Ở cái xứ quê mùa " chó ăn đá, gà ăn sỏi" này con gái làm gì được đi học huống nữa nhà em lại nghèo, cha mẹ mất sớm để lại một mình em trong căn nhà cũ nát rách bươm...
Một buổi sáng đẹp trời," lá thu rơi xào xạc.." tôi như "chú nai vàng ngơ ngác" mà nhà thơ Lưu Trọng Lư đã viết trong bài "TIẾNG THU":
"... Em có nghe mùa thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô..."
Vừa đi vừa ngâm nga dưới những chùm khế trĩu cành thì tôi bỗng nghe tiếng cười rúc rích ở phía trên:
- Thơ thẩn quá đó "chàng thi sĩ" ạ!
Tôi ngước mắt nhìn; thì ra là Phương_ cô bạn hàng xóm mà tôi quen biết từ khi mới chuyển về cái xứ dừa thơ mộng này. Vừa xấu hổ, vừa bực dọc trước câu đùa ấy; mặt đỏ nhừ, tôi cúi đầu đi thẳng.
Trưa đó, tôi bỏ cơm; Chả phải vì giận cũng không vì xấu hổ mà tôi bỗng nhớ nhiều đến câu nói ấy...
" Có phải mình là "thi sĩ" như bé Phương nói không? Chắc là không đâu vì mình chỉ yêu thơ chứ có làm được bài thơ nào ra hồn ra phách gì đâu?!"
Đang thơ thẩn nằm trên chiếc võng mắc ngang thân hai cây chôm chôm sau hè thì tôi bỗng giật mình vì nghe tiếng gọi:
- Anh Long, anh có đó không?
Lại là con bé lắm chuyện chuyên thọc mũi dùi vô người khác. Nhưng cũng công nhân là nhỏ đẹp thiệt. Tuy ăn vận quê mùa một chút nhưng lại rất có duyên. Nỗi bật nhất là mái tóc đen tuyền như thứ nước bồ kết mà mẹ tôi ưa nấu gội đầu và đôi mắt to tròn đen láy như hai hạt nhãn kia nữa. Nhưng đang "thơ" lại bị phá rối; Tôi bực dọc trả lời nhát gừng:
-Có gì không?
- Mẹ anh gọi vô ăn cơm kìa, không ăn cơm mà nằm đó không sợ đói hả? hay anh định "ăn thơ"?
Trời ạ, làm gì có con bé nào lắm lời thế nhỉ _ Tôi lầm bầm:
" Bà bắt nó đi, lắm chuyện; Ăn gì kệ người ta chớ..."
Rồi mẹ tôi ra gọi:
- Vô ăn cơm mau còn đi chợ với con Phương nữa..!
"Trời hại con rồi, lại bắt đi chợ với con bé lắm chuyện ấy.. thôi mà không sao, lỡ có quên gì nó nhắc cho cũng đỡ..."
Lủi thủi bước vô nhà; Cái nhà vừa " cổ" vừa cao làm tôi mệt muốn chết khi bước lên bậc tam cấp. Khổ cái tôi vụng về, có lần bị vấp xém " dập mặt" nhưng thôi; có chỗ ở là tốt rồi...
Cơm nước xong xuôi đâu đó tôi xách giỏ lĩnh tiền. Thấy mặt tôi xụ một đống nó cười rúc rích:
- Lại chuẩn bị " thơ " nữa nè..!
Đang bực, tôi chả thèm để ý đến câu đùa của nó.
- Đi thôi, kẻo "sư mẫu" mắng cho bây giờ... nhiều chuyện...
Tôi cắm cổ đi trước, Phương lẽo đẽo theo sau:
- Làm gì mà nhăn giữ vậy? người ta đùa mà...
Ra đến chợ tôi lẫm nhẩm:
" mắm nè, muối nè, 2 cái hột vịt, 1 bó rau... à... ờ... lại quên nữa!?!..
tôi đưa mắt sang Phương giả lả:
- Phương mua giùm tui nghen; tui... tui lỡ quên rùi!?!
Nhìn mặt tôi nhăn nhăn, nó bịt miệng cười:
- Biết ngay mà; để coi không có tui anh làm được gì nè! hì hì..
- Thì... nhờ vậy...
Tôi bỏ lửng, cố tình không nói nhưng nó lại gặng hỏi:
-" Nhờ vậy" thì sao?
Tôi cáu:
- Nhờ vậy mới có việc cho mấy người!
Nó im re, cúi đầu đi thẳng. Mua đồ xong chúng tôi về. Biết nó giận tôi nên tôi kiếm cớ:
- Hôm nay mẹ đưa tiền chợ dư, đi ăn chè ha?!
Nó quay lại nhìn tôi:
- Xạo vừa thôi, làm như tui không biết vậy, có bao giờ mẹ đưa dư tiền chợ đâu? tiền đó là tiền của anh thì có, để dành sáng ra còn đi học.
Tôi cười hì hì; khoác tay:
- Ối giời! khéo lo; Tiền tui còn cả đống nè..!
- Xạo nữa, ngày nào tui cũng thấy ông ăn cơm nguội ráo...
- Thì ăn cơm nguội mới có tiền bao Phương đi ăn chè chứ?!
Nó cười rồi hai đứa cùng đi.
Mà Nghĩ cũng lạ; đó giờ tôi có ưa con bé lắm chuyện này đâu , tự dưng lại phải làm hoà với nó nhỉ. Mà thôi cũng kệ, dù gì nó cũng giúp mình đi chợ, coi như trả công cho nó vậy..
....
Vừa mới sáng sớm, khi mặt trời còn chưa len được ra khỏi ngọn đồi sau làng đả nghe tiếng lẽo nhẽo của con bé:
- Anh Long, dậy đi học trễ rùi kìa..!
Ngó lên cái đồng hồ cỗ lỗ sỉ treo lủng lẳng trên vách:
- Trời, sáu giờ kém rồi. Sao không kêu người ta dậy sớm sớm chút?
- Tại thấy anh ngủ ngon quá chứ bộ. Hì hì!
Tôi dậy cơm nước, phóng như bay đến trường. Còn Phương ngày nào cũng vậy; Khi mặt trời còn đỏ lừ phía đằng đông thì nó đã dậy dọn dẹp nhà cửa rồi chạy sang phụ mẹ tôi quét tước. Mẹ tôi quý con bé lắm. Có lúc rảnh rỗi 2 mẹ con ngồi tỉ tê, bà thường trách yêu tôi:
- "Mày thấy con Phương không, nó mồ côi mà chăm ghê chưa? Ai như mày; con trai gì mà lớn chồng ngồng rồi mà không phụ hợ gì được ráo; Sai đi chợ mua có mấy thứ mà cũng quên trước quên sau..."
Tôi trả lời giọng bướng:
- Ai bỉu má đẻ con trai chi?!
- Bố mày, bắt bẻ cả tao hả?!
Vậy là hai mẹ con cùng cười. Có lúc thắc mắc, tôi hỏi:
- Má ơi, sao bố mẹ cái Phương lại chết vậy má?!
-Tao cũng không rõ lắm, nghe đâu đợt lũ năm tao dắt mày về đây ổng bả đã chết rồi; Hình như bị lũ cuốn...
Hèn chi mỗi lần mưa to tôi lại thấy nó ngồi một xó, mắt nó rưng rưng mà nhìn mặt nó buồn lắm, tôi hỏi thì nó lặng đi không nói.
Đôi khi tôi cũng thấy tôi cho nó lắm. Mới 12, 13 tuổi đầu đã mất cả cha lẫn mẹ. Nhưng biết làm gì hơn khi hằng ngày thấy nó vui cười; ngây thơ lắm...
......
Rồi năm tôi học lớp 10, nó bắt đầu chuyển thẳng qua nhà tôi ở; Nhà nó bán cho một ông gì đó ở Đà Nẵng xuống đây lập nghiệp. Bao nhiêu tiền bán đất, bán nhà nó đưa cho mẹ tôi ráo. Mới đầu bà không lấy nhưng sau nó nài nĩ ghê quá; Nó nói:
- Bác cứ giữ hộ cháu, khi nào lấy chồng bác trả cháu cũng được mà. Với lại con còn ở đây với bác, với anh Long dài dài..
Rồi nó cười, giọng nó dẻo quẹo như kẹo mạch nha mà khi còn nhò tôi và nó ưa lấy ra bờ sông ăn...
Nhắc tới sông mới nhớ; Hồi ấy dòng sông sau nhà tôi trong vắt có cây cầu gỗ bắc ra giữa sông. Tôi và nó ưa ra giặt đồ ở đó. Có lần tôi nghịch dại nhát ma nó. Nó giật mình té xuống nước phải vất vả lắm tôi mới đưa nó lên bờ được. Mặt nó xanh như tàu lá chuối. Sau trận đó, tôi bị má phạt quỳ cả buổi, đánh cho vài cây cho chừa thói. Nó cứ đứng bên hiên nhà len lén nhìn tôi; Tôi biết nhưng giả vờ như không thấy cho đỡ quê...
Trưa đó, nó lại bên tôi:
- Thôi anh đứng dậy ăn cơm đi.. lần sau đừng đùa như vậy nữa nghen. Rồi nó cười. Tôi nhìn vào mắt nó. Bây giờ nó mới đẹp làm sao. Đôi mắt ươn ướt hiền từ của nó làm tôi xúc động.
- Phương nè, cho anh xin lỗi nha.; lần sau không dám hù Phương nữa đâu..!
- Ừ, để em dọn cơm cho, ăn đi rồi đi tắm..!
Từng lời nói ngọt ngào đó cứ đọng lại mãi trong tâm thức tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ: " giá như đừng có hôm đó để tôi đừng thương Phương nhỉ?!"
......
Năm tháng dần trôi, mới đó Phương đã trở thành một thiếu nữ mĩ miều trong làng lắm anh theo đuổi. Nhiều khi tôi tức lắm; nhất là lúc thằng Hùng "mập" rủ rỉ kể chuyện cười cho nó nghe, nó cười khúc khích.. Trong đầu tôi nghĩ ra một kế phục thù
Hôm đó nước sông cao tôi rủ thằng Hùng và bé Phương ra bờ sông chơi.Cạnh sông có cây gừa quỳ nằm nghiên ra sông, tàu lá xanh mướt. tôi thách:
- Mày có dám thi với tao leo ra đó không?
Vừa nói tôi vừa chỉ thẳng vào cành gừa, mặt kênh lên.
- Tao sợ mày à, thi thì thi!
Nói rồi tôi và nó leo thật nhanh ra tới nhánh.
- Bắt đầu nghen; Phương làm trọng tài nha!
Thằng Hùng coi mập vậy mà leo nhanh ác, vất vả lắm tôi mới theo kịp nó. Nó sắp tới đích rồi mà tôi còn ở giữa cành; Tức mình tôi rướn người ra và..." rắc!"... Cành gừa gãy, tôi rơi tõm xuống sông. Nước chảy xiết, tôi cố lắm mới lội được vào bờ. Thằng hùng ngồi chễm chệ trên cành gừa nhìn tôi phá lên cười. Tôi leo lên đến bờ vừa lạnh, vừa quê. Chợt tôi nhìn vào mắt Phương. Đôi mắt còn lạnh hơn mặt nước mùa thu nữa...
Tôi lật đật cởi áo vắt cho khô rồi lại mặc vào. Thằng Hùng chơi chán, nó bỏ về chỉ còn tôi và Phương ngồi lại đợi áo khô. Tôi chợt thấy hạnh phúc vô cùng và thiết nghĩ:
" Nếu như Phương bỏ tôi lại mà theo thằng Hùng về thì sao nhỉ?"
Như đọc được ý nhĩ của tôi. phương đưa mắt nhìn tôi rồi cúi đầu không nói gì. Tôi cũng chả biết nói gì nên đứng dậy nắm tay Phương đi về.
Trưa đó, tôi sốt cao. Người nóng bừng, tay chân run lẫy bẫy. Mẹ tôi phát hoảng, bà tất tả chạy hướng này hướng nọ tìm đủ thầy lang cho tôi. Có người nói tôi chỉ cảm lạnh bình thường, có người thì nói tôi khó qua khỏi, bà cũng chả biết tin ai.
Đêm đó tôi nằm trên giường trùm kín chăn và không biết gì nữa. Tôi nghĩ là tôi chết rồi; tay chân cứng đờ không nhúc nhích gì được nữa. trong cơn mê man đó tôi thấy Phương lẳng lặng bỏ tôi theo thằng Hùng. Tôi bật khóc, nước mắt giàn ra. Chợt tôi thấy có một bàn tay bé nhỏ, ấm áp đặt lên khoé mắt tôi. Tôi mở mắt. Thì ra là Phương. Đã ba đêm rồi Phương không hề ngủ cứ ngồi cạnh giường tôi khóc rúc rích.
Trong ánh đèn dầu vàng vọt ấy, Phương hiện ra như một nàng tiên kiều diễm ngồi trên chiếc ghế gỗ con con. Đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Tôi thấy có giọt nước mắt trong veo đang lăn dài trên má. Rồi tôi cũng khóc. Mẹ tôi chạy sang thấy tôi đã tỉnh; bà mừng lắm và còn mừng hơn khi thấy hai đứa chúng tôi hoà nhập vào nhau chứ không còn cãi nhau như ngày trước nữa.
Từ ngày đó Phương gọi mẹ tôi bằng má như bà mong đợi. Nhưng " giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Đôi khi tôi cứ lơ đãng thả hồn vào nơi não nơi nào ấy. Rồi tôi làm thơ. bài thơ đầu của tôi là bài thơ tặng em. Em thích lắm; cứ bắt tôi ngâm nga mãi mỗi khi hai đứa ra đồng. Có những đêm trời hanh chẳng ngủ được tôi rủ em ra đồng chơi. Những gốc rạ cháy vàng màu nắng được thắp lên. Hai đứa tựa lưng vào nhau nhưng chẳng nói gì chỉ có đâu đó tiếng ngân nga của con mèn, tiếng vỗ cánh cành cạch của những con châu chấu làm nhạc đệm cho bài "Thơ Tôi":
......
II -LY-
Rồi cái mùa hạ với ánh nắng vàng tươi, với tiếng ve râm ran trên những tàng cây cùng những buổi chiều bắt cua, bắt cá, những buổi tối hẹn hò bên bờ ruộng cũng qua. Tôi đậu đại học; nỗi niềm mà bấy lâu nay tôi ao ước đã cận kề. Tôi vui lắm; cà Phương và mẹ cũng vui. Trong làng ai cũng gọi tôi là " cậu Tú" nghe sang và thích chí lắm. Riêng phần mẹ tôi, bà thực sự hãnh diện.
Lúc ấy, nhà tôi nghèo lắm chả đủ tiền cho tôi lên Sài Gòn ăn học. Biết mẹ buồn, Nhỏ mới nói với mẹ tôi:
- Má cứ lấy số tiền con gửi má hôm trước cho anh Long ăn học. Con bây giờ có má, có anh Long nuôi nấng, dạy bảo rồi, con chưa cần đến số tiền đó đâu... Chứ để công 12 năm học của ảnh bỏ dở ở đây con cũng không đành..."
Bất đắc dĩ, bà cầm số tiền bán đất hôm nọ Phương gửi đưa cho tôi. Cầm gói tiền trong tay mà tôi rưng rức khóc. Nước mắt chực tràn ra; Tôi gồng mình nén lại rồi tự nhủ:
"Long ơi, mày là đàn ông mày không được khóc.. khóc thì quê lắm đó..."
...
Thế rồi ngày chia tay cũng đến; tôi bỏ lại sau lưng mái nhà cổ đã gắn kết tuổi thơ tôi; Bỏ lại vườn cam ; Bỏ lại những đêm trăng hẹn hò bên bờ ruộng; Bỏ lại người mẹ sớm nắng chiều mưa nuôi tôi khốn lớn cùng người yêu bé nhỏ đã cho tôi quá nhiều niềm vui và hy vọng.
Hôm tiễn tôi lên xe Phương khóc rất nhiều. Là cô bé 16 ,17 tuổi đầu rồi mà còn nhỏng nhẽo như một đứa con nít lần đầu xa người thân. Phương côm tôi, từng giọt nước mắt lăn tròn trên má, thấm vào vai tôi buốt lạnh; giọng nhão nhoẹt:
- "Anh đi mạnh giỏi, nhớ gửi thư về cho em và mẹ nha anh... Anh đi rồi em nhớ anh lắm.. Chừng nào được phép nhớ về.. Ráng tiết kiệm s9ể sống nơi đất khách quê người đó nha anh.. Em chì có bấy nhiều thôi, anh cầm đỡ.. khi nào có tiền em sẽ gủi cho anh.. Còn mẹ anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt chờ ngày anh về... anh cứ yên tâm ăn học..."
Nghe những lời nói thấm thía chân tình ấy thì không tài nào tôi cầm được nước mắt nữa. Tôi an ủi:
- " Anh đi học rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà em lo. Việc ở nhà anh giao lại cho em. Anh hứa sẽ học hành thật tốt để không phụ lòng em và mẹ.."
Rồi tôi đặt lên trán nhỏ một nụ hôn tạm biệt.
- Nín đi, nếu em còn khóc sao anh yên tâm mà đi cho được..?!
Nhỏ nín, nhưng cặp mắt ươn ướt, nheo nheo của Nhỏ làm lòng tôi nhoi nhói. Tôi tiến lại bên mẹ, choàng tay lên cổ bà nũng nịu:
- Con đi nha má; ở nhà má nhớ giữ gìn sức khoẻ, con đến nơi sẽ viết thư về cho má, má cứ yên tâm, con của má lớn rồi biết bương chải cuộc sống rồi, con không còn vụng về như lúc nhỏ nữa đâu, má cứ yên tâm..
Rồi tôi hôn vào đôi gò má của má; Đôi gò má sần sần vì chai nắng, đôi mắt nheo nheo với những vết chân chim mà thời gian và nỗi nhọc nhằn đã in hằn lên gương mặt hiền từ của má.
Tôi đi, lòng vương vấn lạ. Phương chạy theo tiễn tôi hết con hẻm và đúng chờ chiếc xe dần xa khuất...
Nhìn những hàng cây chạy dọc theo đường làng. Những chiếc cầu tre quen thuộc, những cánh đồng xanh mướt mà ngày nào tôi vẫn cùng nhỏ thả diều, chăn trâu, vui đùa.. tôi thấy lòng nhói lại..
" Bước lên xe, thôi giã biệt quê nhà,
Xe lăn bánh, lòng muốn làm chiếc hãm..."
(....)
- " Chắc là lần đầu xa quê phải khôn?"
Một cụ già ngồi ghế cạnh bên tôi vang lên ồn ồn làm xua tan cái không khí nặng nè đang bao bọc lấy tôi. Tôi rụt rè:
- D..dạ..ạ..!
- Mi cũng lên Sài Gòn hử?
- Dạ, con đi học..
- Học rứa mà giỏi hỉ? Đại học à?!
- Dạ...
- Thôi đừng buồn nữa, rồi mi cũng quen thôi. Mi thế mà sướng; Hồi đó ôn cũng như mi nhưng nhà nghèo quá khôn có tiền đi học..
Nghe câu nói ấy tôi nhớ đến Phương. Bao nhiêu gia sàn đều giao cả cho tôi. Chợt tôi thấy khoé mắt cay cay, định chặn lại nhưng không kịp; Nước mắt đã lăn theo hõm má rớt xuống thấm vào cái ba lô cũ mèm có gói tiền được cất kĩ bên trong. Cố siết nó vào lòng... Tiếng ông lão lại vang lên:
- Mi buồn hử? thôi ráng học đi!
Tôi ngồi lặng thinh nhìn ra cửa sổ. Gió mát làm tôi ngủ lúc nào không hay.
Không biết bao lâu sau; Một giọng đàn ông kéo tôi ra khỏi giấc mơ màng:
- Tới nơi rồi kìa, làm ơn xuống giùm đi cậu nhỏ.
Tôi bước xuống xe, mặt trời đã xụp xuống chân trời, những chấm đen tròn tròn to như quả dừa lửa treo lủng lẳng thẳng tắp trên những cây trụ thép cao nghều làm tôi loá mắt. Chân ướt chân ráo lên thành phố. Tôi dứng ngơ ngác bên lề nhìn quanh quẩn:
" Thành phố đây sao?! đẹp quá..! những toà nhà cao ngất, những khu chung cư rộng lớn.. Ngay cả con đường cũng đẹp; Đường nhựa nè, cả con lươn, vĩa hè cũng đẹp. Lát đá sạch trơn, cảh bù với con đường đất ngày thì cát bụi,tối thì lạnh hơi sương còn mưa thì lầy lội những sình là sình. Đang phân vân không biết đi về hướng nào thì có 1 cậu trẻ gọi:
- Bạn ơi, bạn lên đây học hả?
- ừ, mình từ quê lên, bạn biết kí túc xá trường đại học Nông Lâm ở đâu không? chỉ mình với..!
-Bạn học ở đấy hả? mình củng học trường đó , cũng năm đầu luôn. Mình mới lên đây thuê phòng được hơn 1 tuần rồi nhưng chưa vô học, phòng trọ mình ở gần đây nên đi lại cũng tiện. Vừa đi vừa luyên thuyên:
- Mà bạn tên gì khi nãy quên hỏi?
- Mình tên Long_ Đặng Kha Long; Còn bạn?
- Mình là Hải _ Huỳnh Ngọc Hải. Để mình dắt bạn đi xem trường. Trường mới tu bổ xong cũng đẹp lắm.
- Ừ, cám ơn hải nha!
- Không có gì.. à mà bạn định ở kí túc xá hả? có dự định gì chưa?
- Mình chưa biết nữa, chắc ở lại kí túc xá cho tiện...
- Nhưng ở đó phức tạp lắm; cả chục mang người nhét vô cái hốc bé tí tẹo hà; bạn mới lên chắc chưa biết, trên này người chăm học thì ít, quậy phá thì nhiều; Toàn là con cùa mấy " ông bự" không hà, hiền như bạn .. chắc "mềm xương"..
Nghe đến đó tôi bỗng thấy sợ. "Nhưng biết sao bây giờ, nếu mướn phòng trọ thì hỏng. học đến 4 năm mà ở trọ chắc trả tiền ốm người..." Đang phân vân thì hải nói:
- Hay là qua ở chung với mình đi? mình cũng đang kiếm người ở chung, tiền thuê nhà chia đôi cho nhẹ rồi mình sẽ giới thiệu việc làm cho bạn luôn; vẫn thao thao bất tuyệt_ Mình đang làm cho quán cafe Sao Mai trên đường 17 nè. Lương cũng khá, nếu tiết kiệm chắc đủ cho 1 tháng đó.
Như vớ được phao, tôi đồng ý. Thế là từ đó tôi có bạn ở chung phòng làm chung 1 quán cafe, học chung trường.. Tụi tôi nhanh chóng thân nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe hết...
...
Nhà trọ nơi tôi và hải ở là 1 căn phòng gần 4m2; tuy nhỏ nhưng khá tươm tất nếu không muốn nói là rất sạch; sạch đến độ chả có gì ngoài cái bàn con con 1 cái đèn bàn và dăm cuốn vở... Thì ra Hải cũng nghèo như tôi...
Sau khi thu xếp chỗ ở ổn thoả tôi nhớ ngay tới em; Vội lấy giấy viết cho em vài dòng:
..." Sài Gòn, Ngày... Tháng... Năm...
Má à! con đã đến nơi con cần đếnrồi, ở nhà má vẫn khoẻ chứ ả... Con lên đây học có quen một người bạn rất tốt... Còn Phương dạo này có khoẻ không? còn " mít ướt" nữa không?....
..."
Hôm sau, hai d8ứa tôi nhập học. Ngày đầu tiên đặt chân lên ghế giảng đường lòng tôi không khỏi nao nao. không khỏi ấp úng và run như cầy sấy khi thầy gọi tên...
...
Mới đó đã 4 tháng, tranh thủ được mấy ngày ngỉ, tôi về thăm mẹ, thăm em.
Tôi ôm chặt cái bằng khen "học viên xuất sắc kì I" lòng tơ tưởng đến nét mặt vui tươi của em, nụ cười hiền từ âu yếm của mẹ. Tôi hớn hở...
Vừa nhìn thấy cái cầu khỉ lắc lẻo cùng những đồng lúa nay đã vàng màu nắng tôi như được sống dậy những ngày thơ ấu bên cánh diều, đàn nghé mà bấy lâu nay nó được thay thế bằng những chiếc cầu bê tông cốt thép, đường nhựa sạch sẽ cùng ánh đèn sáng trưng của phố thị...
Vừa bước xuống xe, tôi chạy thật nhanh băng qua cánh đồng làng, vượt mấy con mương, bất chấp lũ chó đang sủa, có con còn hăng máu dí theo sau lưng. Bà Tám trong nhà nhìn ra:
- Ai như thằng Long. Thằng Long, cậu tú làng ta về rồi..!
Cả xóm xúm xít lại, người bắt tay, người thăm hỏi:
- Ở thành phố sao con, đẹp lắm không..?
hay:
- Anh Long có quà về cho em không?
Tôi quên cả mệt, hướng thẳng đến con hẻm dẫn vào nhà tôi sau loạt " tổng chào" cả làng.
Nhà tôi vẫn vậy; Mới có 4 tháng xa nhà mà tôi ngỡ như lâu lắm lắm vậy. Ôi cái cảm giác sung sướng khi gặp mẹ, gặp bé Phương đang tràn nập trong lòng tôi.
Chạy vào mở cửa, tôi gọi to:
- Má ơi, con trai má về rồi nè!
bà bỏ cả nồi canh đang nấu chạy lên, ôm chầm lấy tôi, hôn lên má tôi với một tràn câu hỏi:
- Con khoẻ không, học hành sao rồi, ăn ở có được không, có đau ốm gì không, có ai ăn hiếp con không...?
Tôi cười;
- Dạ con vẫn khoẻ mà má.. Có quà cho má nè..!
Tôi chìa tấm bằng khen ra và cũng không quên hỏi:
- Phương đâu rồi má?
Bà cười:
- Bố mày, nó đi làm ở công ty cao su rồi, chiều nó mới về, thấy mày chắc nó vui lắm. Nó nhắc mày hoài. À; mày nhận được thư của nó chưa, nó gửi cho mày hôm qua đó...
- Chưa má à, chắc thư chưa tới. Sáng ra con vội về rồi.. Ở nhà má vẫn khoẻ chứ?
- Ừ, khoẻ! Tội con bé, nó đi làm suốt, lo kiếm tiền cho mày ăn học đó; liệu mà đối tốt với nó.
Tôi cười trừ.
- Thôi mày lên giường ngủ cho khoẻ đi, tao nấu canh cái rồi ăn cơm.
Tôi không leo lên giừơng mà chạy thẳng ra cây chôm chôm. Mùa này, chôm chôm đã trổ bông; những chùm bông trắng trắng xanh xanh bé li ti đâu khẽ khàng lên mái tóc tôi. Tôi ngã người trên võng, lim dim hai mắt ngâm nga bài thơ "Rét đầu mùa nhớ người đi phía bể" của Chế Lan Viên:
"Cái rét đầu mùa anh rét xa em
Đêm dài lạnh, chăn chia làm hai nửa
Một đắp cho em ở vùng sóng bể
Một đắp cho mình ở phía không em."
Đang thơ thẩn thì nghe tiếng Nhỏ hét lên từ đầu ngõ:
- Anh Longggg..!
Tôi choàng dậy mỉm cười:
- Sao biết anh về?
- Bà con ai không biết "cậu tú" về làng?!
Rồi nhỏ cười; vẫn cái giọng cười trong trẻo như ngày nào. Tôi choàng dậy dang cả hai tay để Phương ngã vào lòng. Vuốt nhẹ mái tóc suông mềm đen óng; tôi khe khẽ:
- Anh nhớ em quá!
- Em cũng nhớ anh..!
Rồi em tặng tôi một nụ hôn nầng nàn. Đôi mắt khép, đôi môi kề; Tôi cảm nhận được vị ngọt ngào của đôi môi tươi như son và sự ấm nồng của tình yêu tha thiết.
...
Chiều hôm đó; khi tiếng chim tu hú gọi bầy trên những đọt dừa cao lêu khêu thì nhà tôi lại ngập tràn ánh sáng; vẫn thứ ánh sáng vàng vọt, tù mù của ngọn đèn dầu nhưng ấm áp nồng nàn như bếp lửa giữa đêm đông. Tôi lại cảm nhận được cái hồn quê nan mác sau những tháng ngày xa cách.
Bủa cơm chẳng có gì ngaòi dăm con cá kho, đĩa rau muốn luộc mà ai nấy đều vui. Nhà cửa lại sum tụ. Nhân lúc đó tôi với tay lấy cái ba lô đặt ở đầu chiếc giường tre cũ kĩ:
- Tặng em nè!
Tôi moi từ cái ba lô to đùng ra một chú gấu bông trắng muốt đưa cho nhỏ:
- Em thích không?
- Thích, nhưng... phí quá! hìhì!
- Em yên tâm, anh tìm được việc làm rồi mà; anh phụ bán cà phê với thằng bạn; Nó tốt với anh lắm. Để tối về anh kể cho nghe...
...
Tối hôm sau, bà con quay quần kín cả sân, mẹ tôi làm tiệc mừng tôi về. Ai cũng đến đủ cả; Chỉ thiếu một người_ là ba tôi. Tôi ngước lên trời dõi mắt tìm chòm sao Bắc Đẩu. Người ta vẫn nói: " khi lạc đường hãy tìm sao Bắc Đẩu" nhưng ở tôi; một cơn lạc lõng như chừng vô cùng đang bủa vậy; Tôi nhớ ba tôi; Chắc rằng giờ ông cũng đang nhìn tôi mĩm cười mãn nguyện _ Tôi nghĩ vậy rồi cúi đầu đi ra sau nhà. Phương biết tôi đang nhớ ông nên lẽo đẽo theo tôi:
- Anh nhớ ba hả? Chắc giờ này ở đâu đó trên kia ba cũng đang nhìn anh đó!
Nhỏ đứng sau lưng, vòng tay ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy có gì đó ấm áp lắm; hạnh phúc lắm... tuy không trọn vẹn.
Từ nhỏ đến giờ; Chính Phương là người luôn ở bên tôi, chia sẻ vui buồn cùng tôi. Chợt tôi thấy vơi đi nỗi nhớ ông. Từ bé, tôi đã không được ở bên ông nhưng lúc nào tôi cũng cảm nhận rõ ràng tình yêu thương bao la mà ông đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi...
- Thôi đừng buồn nữa, mình ra trước đi anh; Mọi người đang chờ..!
- Ừ, để anh rửa mặt đã, ngó lên trời nãy giờ mỏi cổ quá.
Nhỏ cười, hai con mắt híp lại, hàm răng trắng đều hiện ra trên làn môi hồng hồng màu hoa lựu.
...
Tối đó; tôi không ngủ, len lén ra ngoài bờ ruộng hóng mát. biết tôi nhớ ba nên phương cũng lặng lẽ xách bình rựu ra ruộng; Nhỏ tếu táo:
- Ngồi một mình không rủ ai; Xấu chết..!
Tôi cười, khẽ khàng kéo tay Phương ngồi sát bên tôi
- Uống rượu ha!" Thi" mà không "Tửu" thì chán lắm..!
Tôi cười; Giọng đặc sệt như mếu:
- Em cho anh nhiều quá!
Nhỏ cười:
- Vẽ chuyện!
Rồi Nhỏ rót cho tôi một ly rượu:
- uống đi, về có mấy bữa phải vui chừ; Ai lại buồn?! Uồng đi rồi " thơ" cho em nghe! hì hì!
Tôi cầm ly rượu trên tay uống một hơi hết sạch. Cái hơi rượu âm ấm, cay cay đang chảy trong lòng tôi. Tôi nói:
- Nhiều lúc anh nhớ ba lắm; một đời gian khổ nuôi con cuối cùng lại không được ở bên con...
- bậy hoài; ba vẫn ở bên anh đó chứ. Người đã mất lúc nào cũng ở bên người mình yêu thương nhất. Anh cũng vậy và... em cũng vậy!
Thì ra con bé vui, lúc nào cũng hồn nhiên là đây. Vì lúc nào Nhỏ cũng nghĩ bố mẹ nhỏ luôn ở bên nhỏ, che chở cho nhỏ nên nhỏ vơi đi nỗi buồn, nỗi mất mác lớn lao đó. Chợt giọng nhỏ cất lên cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi:
- Học song mình cưới nhau nha anh!
Như một lời hứa hẹn; Tôi gật đầu, ôm Phương vào lòng mà thầm nghĩ:
" HẠNH PHÚC CỦA TÔI LÀ ĐÂY!"
.....
III -TAN-
Nhưng có bao giờ con người biết trước được số mệnh của mình đâu chứ!
....
Vừa rời ghế giảng đường sau 4 năm theo đuổi tương lai. Khi cái vinh quang chói lọi đến với tôi; Tậu nhà, mua xe, thăng chức... Thì cái hạnh phúc ngày xưa giờ đã không còn bên tôi nữa.
... Căn bệnh quái ác đã mang em đi xa, xa mãi...!
Ngày cưới; Em khoác lên mình bộ sa-rê lộng lẫy, trắng toát. Nhìn em lộng lẫy như một nàng tiên; Tôi ngơ ngác, thậm chí là không tin được vào mắt mình nữa- Phải em không hay nàng tiên nào lạc bước xuống trần...!
Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn có một tuần. Đúng một tuần em bên tôi rồi đổ bệnh. Tôi đưa em vào bệnh viện và choáng váng khi nghe bác sĩ nói em bị ung thư máu thời kì cuối.
Tôi đứng chết trân, chân tay run lẫy bẩy, chân không đứng vững nữa. Tôi thụp xuốngcạnh giường bệnh:
- Em ơi..! anh...
Rồi nước mắt ứ nghẹn nơi cổ, mặn chát, cay đắng ngăn lại tiếng tôi..
Nước mắt tơi lã chả, Phương kéo tay tôi; giọng yếu ớt:
-Vậy là em phải xa.. anh.. rồi. Đừng khóc, hãy cười lên để em được vui khi rời anh và má để về với thế giới bên kia... Chăm sóc má thay em, em thật có lỗi, em chưa làm được thiên chứa của người vợ... em ... em...
Rồi Phương oà khóc; Nước mắt cứ lăn dài. Còn tôi cghỉ biết bất lực nhìn em từng bước bỏ tôi đi về cõi hư vô...
Ba ngày, đúng ba ngày sau em mất. Nỗi đau thương tràn ngập trong lòng tôi, máu như chẳng thèm chảy nữa, ruột gan như dứt đoạn, tim như vỡ tung ra văng tuột ra khỏi lồng ngực phập phồng trong từng cơn thổn thức khi tận mắt nhìn em trút hơi thở cuối cùng.
Nàng ra đi thanh thản, vẫn để lại trên môi nụ cười mà ngày đầu em đã trao tôi. Tôi muốn thét lên, nguyền rủa, đập tan mọi thứ..
TRỜI ƠI! SAO ÔNG CHO TÔI NHIỀU THẾ RỒI LẠI BẤT CHỢT LẤY ĐI THỨ MÀ TÔI YÊU QUÝ NHẤT... ÔNG ĐỘC ÁC LẮM, TÀN NHẪN LẮM... SAO LẠI TRỚ TRÊU VẬY HỞ TRỜI... ÔNG ĐÃ MANG EM ĐẾN BÊN TÔI, ĐEM VINH QUANG ĐẾN CHO TÔI, ĐỂ TÔI HẠNH PHÚC, ĐỂ TÔI TÌM THẤY NIỀM VUI RỒI LẠI LẤY ĐI TẤT CẢ.. TẤT CẢ... EM LÀ TẤT CẢ CỦA TÔI ÔNG CÓ BIẾT KHÔNG HỞ TRỜI!!!
Nhờ có em mà tôi hạnh phúc, em là nàng tiên mang niềm vui đến cho tôi, niềm hạnh phúc đến cho tôi. Nhờ có em mà tôi có được ngày nay. Học vị của tôi cũng là do em mà có, căn nhà này cũng là do em mà có... vậy mà...bây giờ... Trời ơi!!!
Tôi khóc, mẹ tôi cũng khcó. Hàng dương liễu xanh tươi trước nhà cũng rũ lá, cây khế cũng ngưng hoa. Nhìn lên bầu trời chỉ có áng mây bàng bạc; Chim không hót, hoa cũng chẳng mang hương, bầy trời không ánh nắng. Giờ đây chắc em đã lên tới cung nguyệt rồi; Em chẳng ở đây với tôi nữa. Cái bằng quản trị treo lủng lẳng giãư nhà kia là của em chứ nào phải của tôi?!
Tôi quỳ thụp trước quan tài của em không cho bà con hạ huyệt. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận một điều; EM ĐÃ RA ĐI..!
...
Bây giờ; nửa tỉnh nửa mê; hơn nửa năm rồi mà tôi có quên được em đâu. Ngày nào cũng say; Say rồi lại khóc_ Khóc cho em; Khóc cho tôi...
Từ ngày chuyển về căn nhà này; Căn nhà ngay giữa lòng Sài Gòn bề bộn, ồn ào và nhộn nhạo này cũng chẵng làm tôi vơi đi nỗi nhớ em. Nhà rộng quá, trống vắng quá, quanh quẩn chỉ có hai mẹ con mà có lúc tôi đã tưởng tượng ra tiếng cười tiếng khóc của lũ trẻ, câu hò con sáo ru con của em.. Thế mà...!
Mỗi khi say về tôi lại quỳ thụp trước bàn thờ của em như hối lỗi; Lỗi không nuôi đựơc em; không quan tâm chăm sóc, che chở cho em; Chưa cho em được hạnh phúc..!
..........
NĂM NĂM SAU ( đúng hơn là gần năm năm; tôi viết tiếp..:)
Buồn; Tôi nâng ly rượu lên môi uống cạn; Cạn rồi sao vẫn cứ buồn? Tôi tự hỏi: " Bao giờ mày mới hết buồn?" Rồi cũng tự trả lời:
"À! mà không sao; Trước gìơ mày có bao giờ vui đâu mà sợ buồn? À! mà có chứ; Đời mà, Có khi vui có khi buồn mới là đời chứ? Nhưng sao mày buồn nhiều quá vậy; Buồn nhiều hơn vui.. À! có lẽ mày thích buồn..!"...
Cứ tự hỏi rồi tự trả lời như thế; mỗi lần hỏi lại làm một ly; trả lời xong lại làm một ly; Mà ngộ!! sao nó không chịu say?! say quách đi ngủ một giấc cho khoẻ chứ suốt ngày suốt đêm không ăn không ngủ hay... định " ăn thơ, ngủ thơ" nữa đây..!
Tiếng con bé lại vang lên cắt ngang "cuộc vui" của tôi:
-Làm gì mà buồn hoài vậy cha nội; Mấy năm rồi còn gì? Anh thấy anh làm vậy rồi chị ấy ở dưới kia có vui không hay lại phải "xin phép" lên đây lo cho anh?!
Tôi gật gù nhìn nó; Nhìn thẳng vào mắt nó... long lanh... long lanh...
À không! chắc say! mà... mắt nó lúc nào chả long lanh?
Lại tự hỏi rồi tự thêm một ly nữa.
Nó giận dỗi bỏ đi:
- Nói không nghe; Đồ... đầu đá, đầu...vịt!
Chẳng buồn để ý đến nó tôi lại cứ uống; Một ly, hai ly, ba ly... rồi... không biết bao nhiêu ly nữa.
Sáng dậy, tôi thấy mình nằm tên giường, cái chăn tuột xuống tận mắt cá; Trở mình với tay lấy cái ấm trà đặt gần đó; Ấm nóng!!? Quái!? trà chăm từ đêm qua mà sao vẫn nóng?! Ủa mà hôm qua...
Chưa nhớ hết chuyện thì con bé từ sau bếp đi lên đặt tô cháo hành trước mặt.
- Cháo "Thị Nở", ăn đi ông "Chí Phèo"! mà nói trước tui hong phải Thị Nở đâu à nha!
Tôi cười:
_ Tối qua em đưa anh vô nhà hả?
- Ma men đưa ông vô nhà, tui chỉ đỡ ông lên giường nằm thôi.. Gớm! nhậu nhẹt kỉu gì mà lết không nỗi... Tối qua tui định về rồi mà nửa đường thấy hổng an tâm nên tui quay lại; Ai dè... thấy ông dưới chân giường...
- Chậc..! Tui bê bối dữ vậy sao..? Xin lỗi, phiền em quá..!
Tôi cười trừ rồi gượng dậy ra sau rửa mặt. Làn nước lạnh ngắt của buổi sớm làm tôi tươi tỉnh lại.
Tiếng con bé vọng vào:
- Rửa mặt rồi ra ăn cháo đi nha; Hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì đó. Tui đi học á; zìa tui ghé!
Nói rồi nó xách xe đi. Tiếng xe đạp cọc cạch lăn trên con hẻm đất nghe mà thấy thương; May mà có đứa em nuôi khôngb thôi hôm qua làm mồi cho muỗi rồi! Lắc đầu đánh sượt, tôi đi lên trên với cái lược chải đầu bất thần giật mình:
- " Mẹ ơi! râu dài dữ; Lâu rồi không cạo."
Mà thật ra tôi có nhớ dao cạo để ở đâu đâu mà cũng cóc cần nhớ nữa...
Sực nhớ tô cháo tôi quẳng lược chạy lên:
- " Hú hồn! chưa bị con Ky xí phần.."
Đói; Húp vội tô cháo... Rột..t..t.!
- Mẹ ơi! Thị Nở chính cống luôn, mặn quá! hèn chi con Ky nó "nhường" tôi.
Ủa, mà nó đâu rồi cà. Mỗi sáng nó đều kêu tôi dậy bằng mấy cái liếm vô tay, cào vô chân mà! À, chắc cu cậu mê gái, chạy đi kiếm mấy em hàng xóm rồi... Kệ, dỡ mấy cũng ăn, còn hơn là đói. Ủa mà tôi còn biết đói sao? Chậc..! vậy là chưa chết!
Nín thở húp một hơi hết tô cháo. Tôi rảo bước ra quán càfé trước hẻm. Lục lọi vốn liếng trong túi: " Chà, may gớm, còn đúng tám ngàn uống ly càfé".
Đặt đít lên chiếc ghế dựa đan soọc vẫn ưa ngồi đưa mắt nhìn ra đường và.. mơ màng.
- Còn say ngủ hả mạy _ giọng bà Tám vang lên đều đều:
- Hồi nãy có em nào vô thăm mày hả, Được à nghen..! Tranh thủ đi con trai.
Bả cười; sáng nào cũng cười.nhiều khi ghen tị với bả luôn; Lúc nào cũng cười được. tôi ghẹo lại:
- Hình như bửa nay bác Tám khác khác, trẻ ra nha!... Có kép nhí hà..?
- Bố mày, tao sắp xuống lỗ rồi mà còn kép với đào cái nỗi gì. Mà mày tính lẹ đi để tao còn ăn đám trước khi chết chứ mạy!? Con Phương nó đi gần năm năm rồi chờ đợi gì nữa mà...
Biết lỡ lời bà tám khựng lại. Tự dưng người tôi đơ ra, có một dây thần kinh nào đó tê dại đi không nhếch môi lên được nữa. Cố lắm chỉ nói được một câu:
- Chỉ là em gái thôi, Cho con càfé đi..
...
- càfé nguội ngắt rồi kìa, để tao pha ly khác cho. Mệt mày quá, làm như trái đất này hết người rồi không bằng, mày cứ vầy hoài rồi mốt má mày về lại trách tao. Trước khi má mày lên Sài Gòn có nhờ tao trông mày dùm bả. Khổ, con ạ; mày cứ tưởng tượng ai đó là nó đi cũng được mà... tội chi... Mày có chắc là nó muốn mày ở vậy chờ nó không?
- Con... con ... không biết Tám ơi..!
Tôi vùi đầu vào vai bà như một đứa con nít.
Bà Tám ôm tôi vào lòng như mẹ vẫn thường ôm tôi khi tôi còn ở dưới quê.
(.....)
............................................................................... - ĐẶNG ÂN -
Khuyến Cáo: truyện là 1 phần hư cấu; đừng cho là thật ..!
.....
I -HỘI-
Người sặc mùi rượu, tôi ngã nhào trên ghế sofa.
Từ ngày tôi mất em, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi chẳng cần ai và không không còn người bạn nào đủ cho tôi trãi lòng; trống vắng quá, hỗn tạp quá, cô độc quá ... À không;còn chứ! đó là rượu; là rượu_ nó là người bạn thân thiết nhất của tôi từ khi em bỏ tôi đi vào cõi vĩnh hằng.
Nhiều lúc tôi nghĩ: " cứ đà này chắc tôi sớm trở thành anh Chí của làng Vũ Đại quá..!" Và tôi thấy sợ; Tôi sợ tôi sẽ cô đơn giữa thế giời này; tôi sợ mọi người xa lánh, chán ghét tôi.. nhưng biết làm gì hơn khi nỗi đau đó cứ khắc sâu vào tim tôi như ngàn vết dao đâm cắt. Tôi muốn tìm tới rượu để quên đi nỗi đau như thằng cha nào đó đã nói: " nhất tuý giải thiên sầu". Nhưng khốn khổ cho tôi; Càng uống tôi càng tỉnh mà khi tỉnh thì tôi lại nhớ tới em. Tôi thở phào đánh sượt một tiếng và thiết nghĩ:
- " Giá như còn có em!"
Mỗi lần như vậy thì hình bóng em lại hiện về trong kí ức tôi một cách rõ rệt; không tì vết...
Tôi nhớ rõ lắm! Ngày ấy; năm tôi vừa vào lớp 7 còn em vẫn chưa đến trường. Ở cái xứ quê mùa " chó ăn đá, gà ăn sỏi" này con gái làm gì được đi học huống nữa nhà em lại nghèo, cha mẹ mất sớm để lại một mình em trong căn nhà cũ nát rách bươm...
Một buổi sáng đẹp trời," lá thu rơi xào xạc.." tôi như "chú nai vàng ngơ ngác" mà nhà thơ Lưu Trọng Lư đã viết trong bài "TIẾNG THU":
"... Em có nghe mùa thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô..."
Vừa đi vừa ngâm nga dưới những chùm khế trĩu cành thì tôi bỗng nghe tiếng cười rúc rích ở phía trên:
- Thơ thẩn quá đó "chàng thi sĩ" ạ!
Tôi ngước mắt nhìn; thì ra là Phương_ cô bạn hàng xóm mà tôi quen biết từ khi mới chuyển về cái xứ dừa thơ mộng này. Vừa xấu hổ, vừa bực dọc trước câu đùa ấy; mặt đỏ nhừ, tôi cúi đầu đi thẳng.
Trưa đó, tôi bỏ cơm; Chả phải vì giận cũng không vì xấu hổ mà tôi bỗng nhớ nhiều đến câu nói ấy...
" Có phải mình là "thi sĩ" như bé Phương nói không? Chắc là không đâu vì mình chỉ yêu thơ chứ có làm được bài thơ nào ra hồn ra phách gì đâu?!"
Đang thơ thẩn nằm trên chiếc võng mắc ngang thân hai cây chôm chôm sau hè thì tôi bỗng giật mình vì nghe tiếng gọi:
- Anh Long, anh có đó không?
Lại là con bé lắm chuyện chuyên thọc mũi dùi vô người khác. Nhưng cũng công nhân là nhỏ đẹp thiệt. Tuy ăn vận quê mùa một chút nhưng lại rất có duyên. Nỗi bật nhất là mái tóc đen tuyền như thứ nước bồ kết mà mẹ tôi ưa nấu gội đầu và đôi mắt to tròn đen láy như hai hạt nhãn kia nữa. Nhưng đang "thơ" lại bị phá rối; Tôi bực dọc trả lời nhát gừng:
-Có gì không?
- Mẹ anh gọi vô ăn cơm kìa, không ăn cơm mà nằm đó không sợ đói hả? hay anh định "ăn thơ"?
Trời ạ, làm gì có con bé nào lắm lời thế nhỉ _ Tôi lầm bầm:
" Bà bắt nó đi, lắm chuyện; Ăn gì kệ người ta chớ..."
Rồi mẹ tôi ra gọi:
- Vô ăn cơm mau còn đi chợ với con Phương nữa..!
"Trời hại con rồi, lại bắt đi chợ với con bé lắm chuyện ấy.. thôi mà không sao, lỡ có quên gì nó nhắc cho cũng đỡ..."
Lủi thủi bước vô nhà; Cái nhà vừa " cổ" vừa cao làm tôi mệt muốn chết khi bước lên bậc tam cấp. Khổ cái tôi vụng về, có lần bị vấp xém " dập mặt" nhưng thôi; có chỗ ở là tốt rồi...
Cơm nước xong xuôi đâu đó tôi xách giỏ lĩnh tiền. Thấy mặt tôi xụ một đống nó cười rúc rích:
- Lại chuẩn bị " thơ " nữa nè..!
Đang bực, tôi chả thèm để ý đến câu đùa của nó.
- Đi thôi, kẻo "sư mẫu" mắng cho bây giờ... nhiều chuyện...
Tôi cắm cổ đi trước, Phương lẽo đẽo theo sau:
- Làm gì mà nhăn giữ vậy? người ta đùa mà...
Ra đến chợ tôi lẫm nhẩm:
" mắm nè, muối nè, 2 cái hột vịt, 1 bó rau... à... ờ... lại quên nữa!?!..
tôi đưa mắt sang Phương giả lả:
- Phương mua giùm tui nghen; tui... tui lỡ quên rùi!?!
Nhìn mặt tôi nhăn nhăn, nó bịt miệng cười:
- Biết ngay mà; để coi không có tui anh làm được gì nè! hì hì..
- Thì... nhờ vậy...
Tôi bỏ lửng, cố tình không nói nhưng nó lại gặng hỏi:
-" Nhờ vậy" thì sao?
Tôi cáu:
- Nhờ vậy mới có việc cho mấy người!
Nó im re, cúi đầu đi thẳng. Mua đồ xong chúng tôi về. Biết nó giận tôi nên tôi kiếm cớ:
- Hôm nay mẹ đưa tiền chợ dư, đi ăn chè ha?!
Nó quay lại nhìn tôi:
- Xạo vừa thôi, làm như tui không biết vậy, có bao giờ mẹ đưa dư tiền chợ đâu? tiền đó là tiền của anh thì có, để dành sáng ra còn đi học.
Tôi cười hì hì; khoác tay:
- Ối giời! khéo lo; Tiền tui còn cả đống nè..!
- Xạo nữa, ngày nào tui cũng thấy ông ăn cơm nguội ráo...
- Thì ăn cơm nguội mới có tiền bao Phương đi ăn chè chứ?!
Nó cười rồi hai đứa cùng đi.
Mà Nghĩ cũng lạ; đó giờ tôi có ưa con bé lắm chuyện này đâu , tự dưng lại phải làm hoà với nó nhỉ. Mà thôi cũng kệ, dù gì nó cũng giúp mình đi chợ, coi như trả công cho nó vậy..
....
Vừa mới sáng sớm, khi mặt trời còn chưa len được ra khỏi ngọn đồi sau làng đả nghe tiếng lẽo nhẽo của con bé:
- Anh Long, dậy đi học trễ rùi kìa..!
Ngó lên cái đồng hồ cỗ lỗ sỉ treo lủng lẳng trên vách:
- Trời, sáu giờ kém rồi. Sao không kêu người ta dậy sớm sớm chút?
- Tại thấy anh ngủ ngon quá chứ bộ. Hì hì!
Tôi dậy cơm nước, phóng như bay đến trường. Còn Phương ngày nào cũng vậy; Khi mặt trời còn đỏ lừ phía đằng đông thì nó đã dậy dọn dẹp nhà cửa rồi chạy sang phụ mẹ tôi quét tước. Mẹ tôi quý con bé lắm. Có lúc rảnh rỗi 2 mẹ con ngồi tỉ tê, bà thường trách yêu tôi:
- "Mày thấy con Phương không, nó mồ côi mà chăm ghê chưa? Ai như mày; con trai gì mà lớn chồng ngồng rồi mà không phụ hợ gì được ráo; Sai đi chợ mua có mấy thứ mà cũng quên trước quên sau..."
Tôi trả lời giọng bướng:
- Ai bỉu má đẻ con trai chi?!
- Bố mày, bắt bẻ cả tao hả?!
Vậy là hai mẹ con cùng cười. Có lúc thắc mắc, tôi hỏi:
- Má ơi, sao bố mẹ cái Phương lại chết vậy má?!
-Tao cũng không rõ lắm, nghe đâu đợt lũ năm tao dắt mày về đây ổng bả đã chết rồi; Hình như bị lũ cuốn...
Hèn chi mỗi lần mưa to tôi lại thấy nó ngồi một xó, mắt nó rưng rưng mà nhìn mặt nó buồn lắm, tôi hỏi thì nó lặng đi không nói.
Đôi khi tôi cũng thấy tôi cho nó lắm. Mới 12, 13 tuổi đầu đã mất cả cha lẫn mẹ. Nhưng biết làm gì hơn khi hằng ngày thấy nó vui cười; ngây thơ lắm...
......
Rồi năm tôi học lớp 10, nó bắt đầu chuyển thẳng qua nhà tôi ở; Nhà nó bán cho một ông gì đó ở Đà Nẵng xuống đây lập nghiệp. Bao nhiêu tiền bán đất, bán nhà nó đưa cho mẹ tôi ráo. Mới đầu bà không lấy nhưng sau nó nài nĩ ghê quá; Nó nói:
- Bác cứ giữ hộ cháu, khi nào lấy chồng bác trả cháu cũng được mà. Với lại con còn ở đây với bác, với anh Long dài dài..
Rồi nó cười, giọng nó dẻo quẹo như kẹo mạch nha mà khi còn nhò tôi và nó ưa lấy ra bờ sông ăn...
Nhắc tới sông mới nhớ; Hồi ấy dòng sông sau nhà tôi trong vắt có cây cầu gỗ bắc ra giữa sông. Tôi và nó ưa ra giặt đồ ở đó. Có lần tôi nghịch dại nhát ma nó. Nó giật mình té xuống nước phải vất vả lắm tôi mới đưa nó lên bờ được. Mặt nó xanh như tàu lá chuối. Sau trận đó, tôi bị má phạt quỳ cả buổi, đánh cho vài cây cho chừa thói. Nó cứ đứng bên hiên nhà len lén nhìn tôi; Tôi biết nhưng giả vờ như không thấy cho đỡ quê...
Trưa đó, nó lại bên tôi:
- Thôi anh đứng dậy ăn cơm đi.. lần sau đừng đùa như vậy nữa nghen. Rồi nó cười. Tôi nhìn vào mắt nó. Bây giờ nó mới đẹp làm sao. Đôi mắt ươn ướt hiền từ của nó làm tôi xúc động.
- Phương nè, cho anh xin lỗi nha.; lần sau không dám hù Phương nữa đâu..!
- Ừ, để em dọn cơm cho, ăn đi rồi đi tắm..!
Từng lời nói ngọt ngào đó cứ đọng lại mãi trong tâm thức tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ: " giá như đừng có hôm đó để tôi đừng thương Phương nhỉ?!"
......
Năm tháng dần trôi, mới đó Phương đã trở thành một thiếu nữ mĩ miều trong làng lắm anh theo đuổi. Nhiều khi tôi tức lắm; nhất là lúc thằng Hùng "mập" rủ rỉ kể chuyện cười cho nó nghe, nó cười khúc khích.. Trong đầu tôi nghĩ ra một kế phục thù
Hôm đó nước sông cao tôi rủ thằng Hùng và bé Phương ra bờ sông chơi.Cạnh sông có cây gừa quỳ nằm nghiên ra sông, tàu lá xanh mướt. tôi thách:
- Mày có dám thi với tao leo ra đó không?
Vừa nói tôi vừa chỉ thẳng vào cành gừa, mặt kênh lên.
- Tao sợ mày à, thi thì thi!
Nói rồi tôi và nó leo thật nhanh ra tới nhánh.
- Bắt đầu nghen; Phương làm trọng tài nha!
Thằng Hùng coi mập vậy mà leo nhanh ác, vất vả lắm tôi mới theo kịp nó. Nó sắp tới đích rồi mà tôi còn ở giữa cành; Tức mình tôi rướn người ra và..." rắc!"... Cành gừa gãy, tôi rơi tõm xuống sông. Nước chảy xiết, tôi cố lắm mới lội được vào bờ. Thằng hùng ngồi chễm chệ trên cành gừa nhìn tôi phá lên cười. Tôi leo lên đến bờ vừa lạnh, vừa quê. Chợt tôi nhìn vào mắt Phương. Đôi mắt còn lạnh hơn mặt nước mùa thu nữa...
Tôi lật đật cởi áo vắt cho khô rồi lại mặc vào. Thằng Hùng chơi chán, nó bỏ về chỉ còn tôi và Phương ngồi lại đợi áo khô. Tôi chợt thấy hạnh phúc vô cùng và thiết nghĩ:
" Nếu như Phương bỏ tôi lại mà theo thằng Hùng về thì sao nhỉ?"
Như đọc được ý nhĩ của tôi. phương đưa mắt nhìn tôi rồi cúi đầu không nói gì. Tôi cũng chả biết nói gì nên đứng dậy nắm tay Phương đi về.
Trưa đó, tôi sốt cao. Người nóng bừng, tay chân run lẫy bẫy. Mẹ tôi phát hoảng, bà tất tả chạy hướng này hướng nọ tìm đủ thầy lang cho tôi. Có người nói tôi chỉ cảm lạnh bình thường, có người thì nói tôi khó qua khỏi, bà cũng chả biết tin ai.
Đêm đó tôi nằm trên giường trùm kín chăn và không biết gì nữa. Tôi nghĩ là tôi chết rồi; tay chân cứng đờ không nhúc nhích gì được nữa. trong cơn mê man đó tôi thấy Phương lẳng lặng bỏ tôi theo thằng Hùng. Tôi bật khóc, nước mắt giàn ra. Chợt tôi thấy có một bàn tay bé nhỏ, ấm áp đặt lên khoé mắt tôi. Tôi mở mắt. Thì ra là Phương. Đã ba đêm rồi Phương không hề ngủ cứ ngồi cạnh giường tôi khóc rúc rích.
Trong ánh đèn dầu vàng vọt ấy, Phương hiện ra như một nàng tiên kiều diễm ngồi trên chiếc ghế gỗ con con. Đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Tôi thấy có giọt nước mắt trong veo đang lăn dài trên má. Rồi tôi cũng khóc. Mẹ tôi chạy sang thấy tôi đã tỉnh; bà mừng lắm và còn mừng hơn khi thấy hai đứa chúng tôi hoà nhập vào nhau chứ không còn cãi nhau như ngày trước nữa.
Từ ngày đó Phương gọi mẹ tôi bằng má như bà mong đợi. Nhưng " giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Đôi khi tôi cứ lơ đãng thả hồn vào nơi não nơi nào ấy. Rồi tôi làm thơ. bài thơ đầu của tôi là bài thơ tặng em. Em thích lắm; cứ bắt tôi ngâm nga mãi mỗi khi hai đứa ra đồng. Có những đêm trời hanh chẳng ngủ được tôi rủ em ra đồng chơi. Những gốc rạ cháy vàng màu nắng được thắp lên. Hai đứa tựa lưng vào nhau nhưng chẳng nói gì chỉ có đâu đó tiếng ngân nga của con mèn, tiếng vỗ cánh cành cạch của những con châu chấu làm nhạc đệm cho bài "Thơ Tôi":
......
II -LY-
Rồi cái mùa hạ với ánh nắng vàng tươi, với tiếng ve râm ran trên những tàng cây cùng những buổi chiều bắt cua, bắt cá, những buổi tối hẹn hò bên bờ ruộng cũng qua. Tôi đậu đại học; nỗi niềm mà bấy lâu nay tôi ao ước đã cận kề. Tôi vui lắm; cà Phương và mẹ cũng vui. Trong làng ai cũng gọi tôi là " cậu Tú" nghe sang và thích chí lắm. Riêng phần mẹ tôi, bà thực sự hãnh diện.
Lúc ấy, nhà tôi nghèo lắm chả đủ tiền cho tôi lên Sài Gòn ăn học. Biết mẹ buồn, Nhỏ mới nói với mẹ tôi:
- Má cứ lấy số tiền con gửi má hôm trước cho anh Long ăn học. Con bây giờ có má, có anh Long nuôi nấng, dạy bảo rồi, con chưa cần đến số tiền đó đâu... Chứ để công 12 năm học của ảnh bỏ dở ở đây con cũng không đành..."
Bất đắc dĩ, bà cầm số tiền bán đất hôm nọ Phương gửi đưa cho tôi. Cầm gói tiền trong tay mà tôi rưng rức khóc. Nước mắt chực tràn ra; Tôi gồng mình nén lại rồi tự nhủ:
"Long ơi, mày là đàn ông mày không được khóc.. khóc thì quê lắm đó..."
...
Thế rồi ngày chia tay cũng đến; tôi bỏ lại sau lưng mái nhà cổ đã gắn kết tuổi thơ tôi; Bỏ lại vườn cam ; Bỏ lại những đêm trăng hẹn hò bên bờ ruộng; Bỏ lại người mẹ sớm nắng chiều mưa nuôi tôi khốn lớn cùng người yêu bé nhỏ đã cho tôi quá nhiều niềm vui và hy vọng.
Hôm tiễn tôi lên xe Phương khóc rất nhiều. Là cô bé 16 ,17 tuổi đầu rồi mà còn nhỏng nhẽo như một đứa con nít lần đầu xa người thân. Phương côm tôi, từng giọt nước mắt lăn tròn trên má, thấm vào vai tôi buốt lạnh; giọng nhão nhoẹt:
- "Anh đi mạnh giỏi, nhớ gửi thư về cho em và mẹ nha anh... Anh đi rồi em nhớ anh lắm.. Chừng nào được phép nhớ về.. Ráng tiết kiệm s9ể sống nơi đất khách quê người đó nha anh.. Em chì có bấy nhiều thôi, anh cầm đỡ.. khi nào có tiền em sẽ gủi cho anh.. Còn mẹ anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt chờ ngày anh về... anh cứ yên tâm ăn học..."
Nghe những lời nói thấm thía chân tình ấy thì không tài nào tôi cầm được nước mắt nữa. Tôi an ủi:
- " Anh đi học rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà em lo. Việc ở nhà anh giao lại cho em. Anh hứa sẽ học hành thật tốt để không phụ lòng em và mẹ.."
Rồi tôi đặt lên trán nhỏ một nụ hôn tạm biệt.
- Nín đi, nếu em còn khóc sao anh yên tâm mà đi cho được..?!
Nhỏ nín, nhưng cặp mắt ươn ướt, nheo nheo của Nhỏ làm lòng tôi nhoi nhói. Tôi tiến lại bên mẹ, choàng tay lên cổ bà nũng nịu:
- Con đi nha má; ở nhà má nhớ giữ gìn sức khoẻ, con đến nơi sẽ viết thư về cho má, má cứ yên tâm, con của má lớn rồi biết bương chải cuộc sống rồi, con không còn vụng về như lúc nhỏ nữa đâu, má cứ yên tâm..
Rồi tôi hôn vào đôi gò má của má; Đôi gò má sần sần vì chai nắng, đôi mắt nheo nheo với những vết chân chim mà thời gian và nỗi nhọc nhằn đã in hằn lên gương mặt hiền từ của má.
Tôi đi, lòng vương vấn lạ. Phương chạy theo tiễn tôi hết con hẻm và đúng chờ chiếc xe dần xa khuất...
Nhìn những hàng cây chạy dọc theo đường làng. Những chiếc cầu tre quen thuộc, những cánh đồng xanh mướt mà ngày nào tôi vẫn cùng nhỏ thả diều, chăn trâu, vui đùa.. tôi thấy lòng nhói lại..
" Bước lên xe, thôi giã biệt quê nhà,
Xe lăn bánh, lòng muốn làm chiếc hãm..."
(....)
- " Chắc là lần đầu xa quê phải khôn?"
Một cụ già ngồi ghế cạnh bên tôi vang lên ồn ồn làm xua tan cái không khí nặng nè đang bao bọc lấy tôi. Tôi rụt rè:
- D..dạ..ạ..!
- Mi cũng lên Sài Gòn hử?
- Dạ, con đi học..
- Học rứa mà giỏi hỉ? Đại học à?!
- Dạ...
- Thôi đừng buồn nữa, rồi mi cũng quen thôi. Mi thế mà sướng; Hồi đó ôn cũng như mi nhưng nhà nghèo quá khôn có tiền đi học..
Nghe câu nói ấy tôi nhớ đến Phương. Bao nhiêu gia sàn đều giao cả cho tôi. Chợt tôi thấy khoé mắt cay cay, định chặn lại nhưng không kịp; Nước mắt đã lăn theo hõm má rớt xuống thấm vào cái ba lô cũ mèm có gói tiền được cất kĩ bên trong. Cố siết nó vào lòng... Tiếng ông lão lại vang lên:
- Mi buồn hử? thôi ráng học đi!
Tôi ngồi lặng thinh nhìn ra cửa sổ. Gió mát làm tôi ngủ lúc nào không hay.
Không biết bao lâu sau; Một giọng đàn ông kéo tôi ra khỏi giấc mơ màng:
- Tới nơi rồi kìa, làm ơn xuống giùm đi cậu nhỏ.
Tôi bước xuống xe, mặt trời đã xụp xuống chân trời, những chấm đen tròn tròn to như quả dừa lửa treo lủng lẳng thẳng tắp trên những cây trụ thép cao nghều làm tôi loá mắt. Chân ướt chân ráo lên thành phố. Tôi dứng ngơ ngác bên lề nhìn quanh quẩn:
" Thành phố đây sao?! đẹp quá..! những toà nhà cao ngất, những khu chung cư rộng lớn.. Ngay cả con đường cũng đẹp; Đường nhựa nè, cả con lươn, vĩa hè cũng đẹp. Lát đá sạch trơn, cảh bù với con đường đất ngày thì cát bụi,tối thì lạnh hơi sương còn mưa thì lầy lội những sình là sình. Đang phân vân không biết đi về hướng nào thì có 1 cậu trẻ gọi:
- Bạn ơi, bạn lên đây học hả?
- ừ, mình từ quê lên, bạn biết kí túc xá trường đại học Nông Lâm ở đâu không? chỉ mình với..!
-Bạn học ở đấy hả? mình củng học trường đó , cũng năm đầu luôn. Mình mới lên đây thuê phòng được hơn 1 tuần rồi nhưng chưa vô học, phòng trọ mình ở gần đây nên đi lại cũng tiện. Vừa đi vừa luyên thuyên:
- Mà bạn tên gì khi nãy quên hỏi?
- Mình tên Long_ Đặng Kha Long; Còn bạn?
- Mình là Hải _ Huỳnh Ngọc Hải. Để mình dắt bạn đi xem trường. Trường mới tu bổ xong cũng đẹp lắm.
- Ừ, cám ơn hải nha!
- Không có gì.. à mà bạn định ở kí túc xá hả? có dự định gì chưa?
- Mình chưa biết nữa, chắc ở lại kí túc xá cho tiện...
- Nhưng ở đó phức tạp lắm; cả chục mang người nhét vô cái hốc bé tí tẹo hà; bạn mới lên chắc chưa biết, trên này người chăm học thì ít, quậy phá thì nhiều; Toàn là con cùa mấy " ông bự" không hà, hiền như bạn .. chắc "mềm xương"..
Nghe đến đó tôi bỗng thấy sợ. "Nhưng biết sao bây giờ, nếu mướn phòng trọ thì hỏng. học đến 4 năm mà ở trọ chắc trả tiền ốm người..." Đang phân vân thì hải nói:
- Hay là qua ở chung với mình đi? mình cũng đang kiếm người ở chung, tiền thuê nhà chia đôi cho nhẹ rồi mình sẽ giới thiệu việc làm cho bạn luôn; vẫn thao thao bất tuyệt_ Mình đang làm cho quán cafe Sao Mai trên đường 17 nè. Lương cũng khá, nếu tiết kiệm chắc đủ cho 1 tháng đó.
Như vớ được phao, tôi đồng ý. Thế là từ đó tôi có bạn ở chung phòng làm chung 1 quán cafe, học chung trường.. Tụi tôi nhanh chóng thân nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe hết...
...
Nhà trọ nơi tôi và hải ở là 1 căn phòng gần 4m2; tuy nhỏ nhưng khá tươm tất nếu không muốn nói là rất sạch; sạch đến độ chả có gì ngoài cái bàn con con 1 cái đèn bàn và dăm cuốn vở... Thì ra Hải cũng nghèo như tôi...
Sau khi thu xếp chỗ ở ổn thoả tôi nhớ ngay tới em; Vội lấy giấy viết cho em vài dòng:
..." Sài Gòn, Ngày... Tháng... Năm...
Má à! con đã đến nơi con cần đếnrồi, ở nhà má vẫn khoẻ chứ ả... Con lên đây học có quen một người bạn rất tốt... Còn Phương dạo này có khoẻ không? còn " mít ướt" nữa không?....
..."
Hôm sau, hai d8ứa tôi nhập học. Ngày đầu tiên đặt chân lên ghế giảng đường lòng tôi không khỏi nao nao. không khỏi ấp úng và run như cầy sấy khi thầy gọi tên...
...
Mới đó đã 4 tháng, tranh thủ được mấy ngày ngỉ, tôi về thăm mẹ, thăm em.
Tôi ôm chặt cái bằng khen "học viên xuất sắc kì I" lòng tơ tưởng đến nét mặt vui tươi của em, nụ cười hiền từ âu yếm của mẹ. Tôi hớn hở...
Vừa nhìn thấy cái cầu khỉ lắc lẻo cùng những đồng lúa nay đã vàng màu nắng tôi như được sống dậy những ngày thơ ấu bên cánh diều, đàn nghé mà bấy lâu nay nó được thay thế bằng những chiếc cầu bê tông cốt thép, đường nhựa sạch sẽ cùng ánh đèn sáng trưng của phố thị...
Vừa bước xuống xe, tôi chạy thật nhanh băng qua cánh đồng làng, vượt mấy con mương, bất chấp lũ chó đang sủa, có con còn hăng máu dí theo sau lưng. Bà Tám trong nhà nhìn ra:
- Ai như thằng Long. Thằng Long, cậu tú làng ta về rồi..!
Cả xóm xúm xít lại, người bắt tay, người thăm hỏi:
- Ở thành phố sao con, đẹp lắm không..?
hay:
- Anh Long có quà về cho em không?
Tôi quên cả mệt, hướng thẳng đến con hẻm dẫn vào nhà tôi sau loạt " tổng chào" cả làng.
Nhà tôi vẫn vậy; Mới có 4 tháng xa nhà mà tôi ngỡ như lâu lắm lắm vậy. Ôi cái cảm giác sung sướng khi gặp mẹ, gặp bé Phương đang tràn nập trong lòng tôi.
Chạy vào mở cửa, tôi gọi to:
- Má ơi, con trai má về rồi nè!
bà bỏ cả nồi canh đang nấu chạy lên, ôm chầm lấy tôi, hôn lên má tôi với một tràn câu hỏi:
- Con khoẻ không, học hành sao rồi, ăn ở có được không, có đau ốm gì không, có ai ăn hiếp con không...?
Tôi cười;
- Dạ con vẫn khoẻ mà má.. Có quà cho má nè..!
Tôi chìa tấm bằng khen ra và cũng không quên hỏi:
- Phương đâu rồi má?
Bà cười:
- Bố mày, nó đi làm ở công ty cao su rồi, chiều nó mới về, thấy mày chắc nó vui lắm. Nó nhắc mày hoài. À; mày nhận được thư của nó chưa, nó gửi cho mày hôm qua đó...
- Chưa má à, chắc thư chưa tới. Sáng ra con vội về rồi.. Ở nhà má vẫn khoẻ chứ?
- Ừ, khoẻ! Tội con bé, nó đi làm suốt, lo kiếm tiền cho mày ăn học đó; liệu mà đối tốt với nó.
Tôi cười trừ.
- Thôi mày lên giường ngủ cho khoẻ đi, tao nấu canh cái rồi ăn cơm.
Tôi không leo lên giừơng mà chạy thẳng ra cây chôm chôm. Mùa này, chôm chôm đã trổ bông; những chùm bông trắng trắng xanh xanh bé li ti đâu khẽ khàng lên mái tóc tôi. Tôi ngã người trên võng, lim dim hai mắt ngâm nga bài thơ "Rét đầu mùa nhớ người đi phía bể" của Chế Lan Viên:
"Cái rét đầu mùa anh rét xa em
Đêm dài lạnh, chăn chia làm hai nửa
Một đắp cho em ở vùng sóng bể
Một đắp cho mình ở phía không em."
Đang thơ thẩn thì nghe tiếng Nhỏ hét lên từ đầu ngõ:
- Anh Longggg..!
Tôi choàng dậy mỉm cười:
- Sao biết anh về?
- Bà con ai không biết "cậu tú" về làng?!
Rồi nhỏ cười; vẫn cái giọng cười trong trẻo như ngày nào. Tôi choàng dậy dang cả hai tay để Phương ngã vào lòng. Vuốt nhẹ mái tóc suông mềm đen óng; tôi khe khẽ:
- Anh nhớ em quá!
- Em cũng nhớ anh..!
Rồi em tặng tôi một nụ hôn nầng nàn. Đôi mắt khép, đôi môi kề; Tôi cảm nhận được vị ngọt ngào của đôi môi tươi như son và sự ấm nồng của tình yêu tha thiết.
...
Chiều hôm đó; khi tiếng chim tu hú gọi bầy trên những đọt dừa cao lêu khêu thì nhà tôi lại ngập tràn ánh sáng; vẫn thứ ánh sáng vàng vọt, tù mù của ngọn đèn dầu nhưng ấm áp nồng nàn như bếp lửa giữa đêm đông. Tôi lại cảm nhận được cái hồn quê nan mác sau những tháng ngày xa cách.
Bủa cơm chẳng có gì ngaòi dăm con cá kho, đĩa rau muốn luộc mà ai nấy đều vui. Nhà cửa lại sum tụ. Nhân lúc đó tôi với tay lấy cái ba lô đặt ở đầu chiếc giường tre cũ kĩ:
- Tặng em nè!
Tôi moi từ cái ba lô to đùng ra một chú gấu bông trắng muốt đưa cho nhỏ:
- Em thích không?
- Thích, nhưng... phí quá! hìhì!
- Em yên tâm, anh tìm được việc làm rồi mà; anh phụ bán cà phê với thằng bạn; Nó tốt với anh lắm. Để tối về anh kể cho nghe...
...
Tối hôm sau, bà con quay quần kín cả sân, mẹ tôi làm tiệc mừng tôi về. Ai cũng đến đủ cả; Chỉ thiếu một người_ là ba tôi. Tôi ngước lên trời dõi mắt tìm chòm sao Bắc Đẩu. Người ta vẫn nói: " khi lạc đường hãy tìm sao Bắc Đẩu" nhưng ở tôi; một cơn lạc lõng như chừng vô cùng đang bủa vậy; Tôi nhớ ba tôi; Chắc rằng giờ ông cũng đang nhìn tôi mĩm cười mãn nguyện _ Tôi nghĩ vậy rồi cúi đầu đi ra sau nhà. Phương biết tôi đang nhớ ông nên lẽo đẽo theo tôi:
- Anh nhớ ba hả? Chắc giờ này ở đâu đó trên kia ba cũng đang nhìn anh đó!
Nhỏ đứng sau lưng, vòng tay ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy có gì đó ấm áp lắm; hạnh phúc lắm... tuy không trọn vẹn.
Từ nhỏ đến giờ; Chính Phương là người luôn ở bên tôi, chia sẻ vui buồn cùng tôi. Chợt tôi thấy vơi đi nỗi nhớ ông. Từ bé, tôi đã không được ở bên ông nhưng lúc nào tôi cũng cảm nhận rõ ràng tình yêu thương bao la mà ông đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi...
- Thôi đừng buồn nữa, mình ra trước đi anh; Mọi người đang chờ..!
- Ừ, để anh rửa mặt đã, ngó lên trời nãy giờ mỏi cổ quá.
Nhỏ cười, hai con mắt híp lại, hàm răng trắng đều hiện ra trên làn môi hồng hồng màu hoa lựu.
...
Tối đó; tôi không ngủ, len lén ra ngoài bờ ruộng hóng mát. biết tôi nhớ ba nên phương cũng lặng lẽ xách bình rựu ra ruộng; Nhỏ tếu táo:
- Ngồi một mình không rủ ai; Xấu chết..!
Tôi cười, khẽ khàng kéo tay Phương ngồi sát bên tôi
- Uống rượu ha!" Thi" mà không "Tửu" thì chán lắm..!
Tôi cười; Giọng đặc sệt như mếu:
- Em cho anh nhiều quá!
Nhỏ cười:
- Vẽ chuyện!
Rồi Nhỏ rót cho tôi một ly rượu:
- uống đi, về có mấy bữa phải vui chừ; Ai lại buồn?! Uồng đi rồi " thơ" cho em nghe! hì hì!
Tôi cầm ly rượu trên tay uống một hơi hết sạch. Cái hơi rượu âm ấm, cay cay đang chảy trong lòng tôi. Tôi nói:
- Nhiều lúc anh nhớ ba lắm; một đời gian khổ nuôi con cuối cùng lại không được ở bên con...
- bậy hoài; ba vẫn ở bên anh đó chứ. Người đã mất lúc nào cũng ở bên người mình yêu thương nhất. Anh cũng vậy và... em cũng vậy!
Thì ra con bé vui, lúc nào cũng hồn nhiên là đây. Vì lúc nào Nhỏ cũng nghĩ bố mẹ nhỏ luôn ở bên nhỏ, che chở cho nhỏ nên nhỏ vơi đi nỗi buồn, nỗi mất mác lớn lao đó. Chợt giọng nhỏ cất lên cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi:
- Học song mình cưới nhau nha anh!
Như một lời hứa hẹn; Tôi gật đầu, ôm Phương vào lòng mà thầm nghĩ:
" HẠNH PHÚC CỦA TÔI LÀ ĐÂY!"
.....
III -TAN-
Nhưng có bao giờ con người biết trước được số mệnh của mình đâu chứ!
....
Vừa rời ghế giảng đường sau 4 năm theo đuổi tương lai. Khi cái vinh quang chói lọi đến với tôi; Tậu nhà, mua xe, thăng chức... Thì cái hạnh phúc ngày xưa giờ đã không còn bên tôi nữa.
... Căn bệnh quái ác đã mang em đi xa, xa mãi...!
Ngày cưới; Em khoác lên mình bộ sa-rê lộng lẫy, trắng toát. Nhìn em lộng lẫy như một nàng tiên; Tôi ngơ ngác, thậm chí là không tin được vào mắt mình nữa- Phải em không hay nàng tiên nào lạc bước xuống trần...!
Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn có một tuần. Đúng một tuần em bên tôi rồi đổ bệnh. Tôi đưa em vào bệnh viện và choáng váng khi nghe bác sĩ nói em bị ung thư máu thời kì cuối.
Tôi đứng chết trân, chân tay run lẫy bẩy, chân không đứng vững nữa. Tôi thụp xuốngcạnh giường bệnh:
- Em ơi..! anh...
Rồi nước mắt ứ nghẹn nơi cổ, mặn chát, cay đắng ngăn lại tiếng tôi..
Nước mắt tơi lã chả, Phương kéo tay tôi; giọng yếu ớt:
-Vậy là em phải xa.. anh.. rồi. Đừng khóc, hãy cười lên để em được vui khi rời anh và má để về với thế giới bên kia... Chăm sóc má thay em, em thật có lỗi, em chưa làm được thiên chứa của người vợ... em ... em...
Rồi Phương oà khóc; Nước mắt cứ lăn dài. Còn tôi cghỉ biết bất lực nhìn em từng bước bỏ tôi đi về cõi hư vô...
Ba ngày, đúng ba ngày sau em mất. Nỗi đau thương tràn ngập trong lòng tôi, máu như chẳng thèm chảy nữa, ruột gan như dứt đoạn, tim như vỡ tung ra văng tuột ra khỏi lồng ngực phập phồng trong từng cơn thổn thức khi tận mắt nhìn em trút hơi thở cuối cùng.
Nàng ra đi thanh thản, vẫn để lại trên môi nụ cười mà ngày đầu em đã trao tôi. Tôi muốn thét lên, nguyền rủa, đập tan mọi thứ..
TRỜI ƠI! SAO ÔNG CHO TÔI NHIỀU THẾ RỒI LẠI BẤT CHỢT LẤY ĐI THỨ MÀ TÔI YÊU QUÝ NHẤT... ÔNG ĐỘC ÁC LẮM, TÀN NHẪN LẮM... SAO LẠI TRỚ TRÊU VẬY HỞ TRỜI... ÔNG ĐÃ MANG EM ĐẾN BÊN TÔI, ĐEM VINH QUANG ĐẾN CHO TÔI, ĐỂ TÔI HẠNH PHÚC, ĐỂ TÔI TÌM THẤY NIỀM VUI RỒI LẠI LẤY ĐI TẤT CẢ.. TẤT CẢ... EM LÀ TẤT CẢ CỦA TÔI ÔNG CÓ BIẾT KHÔNG HỞ TRỜI!!!
Nhờ có em mà tôi hạnh phúc, em là nàng tiên mang niềm vui đến cho tôi, niềm hạnh phúc đến cho tôi. Nhờ có em mà tôi có được ngày nay. Học vị của tôi cũng là do em mà có, căn nhà này cũng là do em mà có... vậy mà...bây giờ... Trời ơi!!!
Tôi khóc, mẹ tôi cũng khcó. Hàng dương liễu xanh tươi trước nhà cũng rũ lá, cây khế cũng ngưng hoa. Nhìn lên bầu trời chỉ có áng mây bàng bạc; Chim không hót, hoa cũng chẳng mang hương, bầy trời không ánh nắng. Giờ đây chắc em đã lên tới cung nguyệt rồi; Em chẳng ở đây với tôi nữa. Cái bằng quản trị treo lủng lẳng giãư nhà kia là của em chứ nào phải của tôi?!
Tôi quỳ thụp trước quan tài của em không cho bà con hạ huyệt. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận một điều; EM ĐÃ RA ĐI..!
...
Bây giờ; nửa tỉnh nửa mê; hơn nửa năm rồi mà tôi có quên được em đâu. Ngày nào cũng say; Say rồi lại khóc_ Khóc cho em; Khóc cho tôi...
Từ ngày chuyển về căn nhà này; Căn nhà ngay giữa lòng Sài Gòn bề bộn, ồn ào và nhộn nhạo này cũng chẵng làm tôi vơi đi nỗi nhớ em. Nhà rộng quá, trống vắng quá, quanh quẩn chỉ có hai mẹ con mà có lúc tôi đã tưởng tượng ra tiếng cười tiếng khóc của lũ trẻ, câu hò con sáo ru con của em.. Thế mà...!
Mỗi khi say về tôi lại quỳ thụp trước bàn thờ của em như hối lỗi; Lỗi không nuôi đựơc em; không quan tâm chăm sóc, che chở cho em; Chưa cho em được hạnh phúc..!
..........
NĂM NĂM SAU ( đúng hơn là gần năm năm; tôi viết tiếp..:)
Buồn; Tôi nâng ly rượu lên môi uống cạn; Cạn rồi sao vẫn cứ buồn? Tôi tự hỏi: " Bao giờ mày mới hết buồn?" Rồi cũng tự trả lời:
"À! mà không sao; Trước gìơ mày có bao giờ vui đâu mà sợ buồn? À! mà có chứ; Đời mà, Có khi vui có khi buồn mới là đời chứ? Nhưng sao mày buồn nhiều quá vậy; Buồn nhiều hơn vui.. À! có lẽ mày thích buồn..!"...
Cứ tự hỏi rồi tự trả lời như thế; mỗi lần hỏi lại làm một ly; trả lời xong lại làm một ly; Mà ngộ!! sao nó không chịu say?! say quách đi ngủ một giấc cho khoẻ chứ suốt ngày suốt đêm không ăn không ngủ hay... định " ăn thơ, ngủ thơ" nữa đây..!
Tiếng con bé lại vang lên cắt ngang "cuộc vui" của tôi:
-Làm gì mà buồn hoài vậy cha nội; Mấy năm rồi còn gì? Anh thấy anh làm vậy rồi chị ấy ở dưới kia có vui không hay lại phải "xin phép" lên đây lo cho anh?!
Tôi gật gù nhìn nó; Nhìn thẳng vào mắt nó... long lanh... long lanh...
À không! chắc say! mà... mắt nó lúc nào chả long lanh?
Lại tự hỏi rồi tự thêm một ly nữa.
Nó giận dỗi bỏ đi:
- Nói không nghe; Đồ... đầu đá, đầu...vịt!
Chẳng buồn để ý đến nó tôi lại cứ uống; Một ly, hai ly, ba ly... rồi... không biết bao nhiêu ly nữa.
Sáng dậy, tôi thấy mình nằm tên giường, cái chăn tuột xuống tận mắt cá; Trở mình với tay lấy cái ấm trà đặt gần đó; Ấm nóng!!? Quái!? trà chăm từ đêm qua mà sao vẫn nóng?! Ủa mà hôm qua...
Chưa nhớ hết chuyện thì con bé từ sau bếp đi lên đặt tô cháo hành trước mặt.
- Cháo "Thị Nở", ăn đi ông "Chí Phèo"! mà nói trước tui hong phải Thị Nở đâu à nha!
Tôi cười:
_ Tối qua em đưa anh vô nhà hả?
- Ma men đưa ông vô nhà, tui chỉ đỡ ông lên giường nằm thôi.. Gớm! nhậu nhẹt kỉu gì mà lết không nỗi... Tối qua tui định về rồi mà nửa đường thấy hổng an tâm nên tui quay lại; Ai dè... thấy ông dưới chân giường...
- Chậc..! Tui bê bối dữ vậy sao..? Xin lỗi, phiền em quá..!
Tôi cười trừ rồi gượng dậy ra sau rửa mặt. Làn nước lạnh ngắt của buổi sớm làm tôi tươi tỉnh lại.
Tiếng con bé vọng vào:
- Rửa mặt rồi ra ăn cháo đi nha; Hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì đó. Tui đi học á; zìa tui ghé!
Nói rồi nó xách xe đi. Tiếng xe đạp cọc cạch lăn trên con hẻm đất nghe mà thấy thương; May mà có đứa em nuôi khôngb thôi hôm qua làm mồi cho muỗi rồi! Lắc đầu đánh sượt, tôi đi lên trên với cái lược chải đầu bất thần giật mình:
- " Mẹ ơi! râu dài dữ; Lâu rồi không cạo."
Mà thật ra tôi có nhớ dao cạo để ở đâu đâu mà cũng cóc cần nhớ nữa...
Sực nhớ tô cháo tôi quẳng lược chạy lên:
- " Hú hồn! chưa bị con Ky xí phần.."
Đói; Húp vội tô cháo... Rột..t..t.!
- Mẹ ơi! Thị Nở chính cống luôn, mặn quá! hèn chi con Ky nó "nhường" tôi.
Ủa, mà nó đâu rồi cà. Mỗi sáng nó đều kêu tôi dậy bằng mấy cái liếm vô tay, cào vô chân mà! À, chắc cu cậu mê gái, chạy đi kiếm mấy em hàng xóm rồi... Kệ, dỡ mấy cũng ăn, còn hơn là đói. Ủa mà tôi còn biết đói sao? Chậc..! vậy là chưa chết!
Nín thở húp một hơi hết tô cháo. Tôi rảo bước ra quán càfé trước hẻm. Lục lọi vốn liếng trong túi: " Chà, may gớm, còn đúng tám ngàn uống ly càfé".
Đặt đít lên chiếc ghế dựa đan soọc vẫn ưa ngồi đưa mắt nhìn ra đường và.. mơ màng.
- Còn say ngủ hả mạy _ giọng bà Tám vang lên đều đều:
- Hồi nãy có em nào vô thăm mày hả, Được à nghen..! Tranh thủ đi con trai.
Bả cười; sáng nào cũng cười.nhiều khi ghen tị với bả luôn; Lúc nào cũng cười được. tôi ghẹo lại:
- Hình như bửa nay bác Tám khác khác, trẻ ra nha!... Có kép nhí hà..?
- Bố mày, tao sắp xuống lỗ rồi mà còn kép với đào cái nỗi gì. Mà mày tính lẹ đi để tao còn ăn đám trước khi chết chứ mạy!? Con Phương nó đi gần năm năm rồi chờ đợi gì nữa mà...
Biết lỡ lời bà tám khựng lại. Tự dưng người tôi đơ ra, có một dây thần kinh nào đó tê dại đi không nhếch môi lên được nữa. Cố lắm chỉ nói được một câu:
- Chỉ là em gái thôi, Cho con càfé đi..
...
- càfé nguội ngắt rồi kìa, để tao pha ly khác cho. Mệt mày quá, làm như trái đất này hết người rồi không bằng, mày cứ vầy hoài rồi mốt má mày về lại trách tao. Trước khi má mày lên Sài Gòn có nhờ tao trông mày dùm bả. Khổ, con ạ; mày cứ tưởng tượng ai đó là nó đi cũng được mà... tội chi... Mày có chắc là nó muốn mày ở vậy chờ nó không?
- Con... con ... không biết Tám ơi..!
Tôi vùi đầu vào vai bà như một đứa con nít.
Bà Tám ôm tôi vào lòng như mẹ vẫn thường ôm tôi khi tôi còn ở dưới quê.
(.....)
Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011
NĂM THÁNG
thì thào tên em sau năm tháng
yêu nhau vú chảy ngày trôi không về...
năm tháng...
nghĩa gì đâu nếu không bờ kỉ niệm
mông mênh
bồng bềnh
bấp bênh
chông chênh bờ sự sống
đời như thuyền nên cứ mãi ra khơi
em như gió gọi sóng về mỗi đêm bão tố
kí ức co mình
ta ngủ gục triền miên trên sóng
cố tìm bờ quên lại va bờ nhớ
năm tháng..
nghĩa gì đâu nếu ta xa nhau
kí ức cục cựa bên nỗi đau vừa xé bọc
lăn vào tiếng khóc
trương sình trong xác tháng năm
yêu nhau vú chảy ngày trôi không về...
năm tháng...
nghĩa gì đâu nếu không bờ kỉ niệm
mông mênh
bồng bềnh
bấp bênh
chông chênh bờ sự sống
đời như thuyền nên cứ mãi ra khơi
em như gió gọi sóng về mỗi đêm bão tố
kí ức co mình
ta ngủ gục triền miên trên sóng
cố tìm bờ quên lại va bờ nhớ
năm tháng..
nghĩa gì đâu nếu ta xa nhau
kí ức cục cựa bên nỗi đau vừa xé bọc
lăn vào tiếng khóc
trương sình trong xác tháng năm
Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011
CÔ GÁI TRÊN ĐƯỜNG KHUA
bậm chân trên những con đường
bước cao bước thấp bình thường mà đau
gục đầu cơm áo thì thào
nghe tim vỡ một nỗi đau vô lường
đêm về vú thõng mười phương
rũ đầy má phố nát phường bình khang
miệng đời bọt giải phũ phàng
trẽn trơ một khúc hoang đàng đời em
úp mặt co gối lặng im
từ trong tâm thức lại thèm được yêu
bấu ngực ôm nỗi vô liêu
đau thương mong phủ rong rêu bụi trần
bước cao bước thấp bình thường mà đau
gục đầu cơm áo thì thào
nghe tim vỡ một nỗi đau vô lường
đêm về vú thõng mười phương
rũ đầy má phố nát phường bình khang
miệng đời bọt giải phũ phàng
trẽn trơ một khúc hoang đàng đời em
úp mặt co gối lặng im
từ trong tâm thức lại thèm được yêu
bấu ngực ôm nỗi vô liêu
đau thương mong phủ rong rêu bụi trần
An Nhiên
phơi phới gió lòng chợt bình yên lạ
bụi vẫn tuôn phố vẫn lướt hiền hoà
ta đã trãi đại ngàn rừng rực gió
xá gì đâu một vụn bụi kinh kì
quá khứ đã qua; Lông Ngỗng,Trương Chi
và TÔ Thị mặc ngàn năm Tô Thị
mặc ngàn năm trôi về phía chân trời
gió cứ đánh tràn vào từng thớ thịt
tiễn khổ đau, tủi nhục; lặng qua đời
người đàn bà tuyệt vọng; trái tim tôi
chợt thức tỉnh an nhiên đên đến lạ
bụi vẫn tuôn phố vẫn lướt hiền hoà
ta đã trãi đại ngàn rừng rực gió
xá gì đâu một vụn bụi kinh kì
quá khứ đã qua; Lông Ngỗng,Trương Chi
và TÔ Thị mặc ngàn năm Tô Thị
mặc ngàn năm trôi về phía chân trời
gió cứ đánh tràn vào từng thớ thịt
tiễn khổ đau, tủi nhục; lặng qua đời
người đàn bà tuyệt vọng; trái tim tôi
chợt thức tỉnh an nhiên đên đến lạ
CHÙM CẢM
-sau buổi chiều xem tranh triển lãm mỹ thuật-BRVT- 10/11/2011
NGẬM NGÙI
mùa thu lá rụng sân trường
bâng khuân nỗi nhớ vấn vươn học trò
áo dài mấy nẻo quanh co?
trắng bao nhiêu độ rồi như lá vàng?
.....
LỠ LẦM.
em nghiên đầu bên hoa
tóc bay dòng sông mượt
đen nhức và óng suốt
trong buổi lạnh đầu đông
em tô bờ má hồng
như tô buồn lên mắt
gục đầu xuống cành hoa
như hôn ngày đã mất
quả táo còn đâu đó
đỏ lựng kí ức nàng
đêm đông gió miên man
đỏ mắt gầy xơ xác
vú tròn như nốt nhạc
thả những lời oán than
giọt nóng em đa mang
theo giọt tình tiễn biệt
một lời đau thê thiết
ủ trong nét rạng ngời
yêu nhau rồi ly biệt
chỉ một đêm... chàng ơi!
đứng sau một cuộc cười
là niềm đau thê thiết...
.....
DẬY THÌ
đêm tròn treo quả trăng trời
bên khung cửa nhỏ em ngồi ngẩn ngơ
căng những ước, tràn những mơ
đời tròn như vú nhú mầm yêu đương
rằng;
em - cái thuở vô lường
eo thon buông thõng trước vườn thanh tân
trang đầu sách vở trắng ngần
chờ tay măng mẩy phát vần đầu tiên...
NGẬM NGÙI
mùa thu lá rụng sân trường
bâng khuân nỗi nhớ vấn vươn học trò
áo dài mấy nẻo quanh co?
trắng bao nhiêu độ rồi như lá vàng?
.....
LỠ LẦM.
em nghiên đầu bên hoa
tóc bay dòng sông mượt
đen nhức và óng suốt
trong buổi lạnh đầu đông
em tô bờ má hồng
như tô buồn lên mắt
gục đầu xuống cành hoa
như hôn ngày đã mất
quả táo còn đâu đó
đỏ lựng kí ức nàng
đêm đông gió miên man
đỏ mắt gầy xơ xác
vú tròn như nốt nhạc
thả những lời oán than
giọt nóng em đa mang
theo giọt tình tiễn biệt
một lời đau thê thiết
ủ trong nét rạng ngời
yêu nhau rồi ly biệt
chỉ một đêm... chàng ơi!
đứng sau một cuộc cười
là niềm đau thê thiết...
.....
DẬY THÌ
đêm tròn treo quả trăng trời
bên khung cửa nhỏ em ngồi ngẩn ngơ
căng những ước, tràn những mơ
đời tròn như vú nhú mầm yêu đương
rằng;
em - cái thuở vô lường
eo thon buông thõng trước vườn thanh tân
trang đầu sách vở trắng ngần
chờ tay măng mẩy phát vần đầu tiên...
Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011
ĐÃ...
đã thấy nắng nhạt nhoà trên phím nhớ
dây tơ buông thòng lọng thõng vào nhau
ta u mê trong vũng thương đau
đã khánh kiệt ngày yêu mùa dĩ vãng
muốn buông lơi mà con tim phản kháng
tìm đâu ra lối thoát để tin nhau
bởi vũng đời là chốn thương đau
mà tình ái là vòng dây oan nghiệt
ta thao thiết gọi hoàng hôn tiễn biệt
sao tơ lòng vướn vít mãi không thôi
dây tơ buông thòng lọng thõng vào nhau
ta u mê trong vũng thương đau
đã khánh kiệt ngày yêu mùa dĩ vãng
muốn buông lơi mà con tim phản kháng
tìm đâu ra lối thoát để tin nhau
bởi vũng đời là chốn thương đau
mà tình ái là vòng dây oan nghiệt
ta thao thiết gọi hoàng hôn tiễn biệt
sao tơ lòng vướn vít mãi không thôi
Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011
CUỐI MÙA SAY
đã thấy cuối mùa thương nhớ rơi
cuối mùa môi mắt kén nụ cười
cuối mùa tình rụng như phượng rụng
đây mùa ân ái của chia phôi
tất cả tàn phai ở chốn này
cuối mùa em cởi áo trao ai
cuối mùa, mùa nữa em lại đến
trơ lại hồn đau một đắng cay
giá như ngày cũ quay trở lại
anh sẽ cùng em tay nắm tay
vượt triền biển cạn ngày nắng cặn
tô đẹp môi hoa với những ngày...
chao ôi về lại làm chi nữa
đã dỡ dang nhau đến thế này
thì thôi vướn vít chi thêm khổ
cam lòng đành chịu cuối mùa say
cuối mùa môi mắt kén nụ cười
cuối mùa tình rụng như phượng rụng
đây mùa ân ái của chia phôi
tất cả tàn phai ở chốn này
cuối mùa em cởi áo trao ai
cuối mùa, mùa nữa em lại đến
trơ lại hồn đau một đắng cay
giá như ngày cũ quay trở lại
anh sẽ cùng em tay nắm tay
vượt triền biển cạn ngày nắng cặn
tô đẹp môi hoa với những ngày...
chao ôi về lại làm chi nữa
đã dỡ dang nhau đến thế này
thì thôi vướn vít chi thêm khổ
cam lòng đành chịu cuối mùa say
RƯỢU CAY
cho người tình xa vừa xong
này đây chén rượu ly tan
dây tơ chưa nối dây oan đã thành
rượu cay, cay thế đã đành
còn toan ân ái để tành tang nhau
này đây chén rượu ly tan
dây tơ chưa nối dây oan đã thành
rượu cay, cay thế đã đành
còn toan ân ái để tành tang nhau
TỪ...
TỪ...
từ xuân qua mấy độ
từ đông rụng tả tơi
từ lời yêu quá cố
từ anh cũng qua đời
từ ngày hạ tràn sang
từ thu nhặt lá vàng
từ em thời xa vắng
từ anh thuở lang thang
từ em thành dĩ vãng
từ anh nhặt lại tình
từ câu thơ nhọn ngực
từ giữa bàn tay xinh
từ đâu...đâu...đâu nữa...
nỗi buồn của ngàn đời
đã trải qua vạn kiếp
cơn đau vẫn chưa ngơi
từ YÊU thành miên viễn
từ TÌNH thành mung miên
từ ANH thành quá độ
từ EM thành vô biên
từ xuân qua mấy độ
từ đông rụng tả tơi
từ lời yêu quá cố
từ anh cũng qua đời
từ ngày hạ tràn sang
từ thu nhặt lá vàng
từ em thời xa vắng
từ anh thuở lang thang
từ em thành dĩ vãng
từ anh nhặt lại tình
từ câu thơ nhọn ngực
từ giữa bàn tay xinh
từ đâu...đâu...đâu nữa...
nỗi buồn của ngàn đời
đã trải qua vạn kiếp
cơn đau vẫn chưa ngơi
từ YÊU thành miên viễn
từ TÌNH thành mung miên
từ ANH thành quá độ
từ EM thành vô biên
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
Chùm thơ " Củ chuối" cho em
ĐỀN
(bắt đền chi một cái hôn
bắt đền chi để giận hờn mung miên?)
...
anh đền em một nụ hôn
đền em một đoá hoa thơm một chiều
anh đền em một tiếng yêu
anh đền em để mang theo suốt đời.
....
XIN
cho anh xin một chút niềm vui
từ khoé mắt em long lanh sâu thẳm
cho anh xin một vòng tay ấm
-tay em dài ôm trọn hết bao dung
cho anh xin một sợi nhớ khôn cùng
từ tim em mỗi lần tràn nhịp thở
cho anh xin cả nỗi buồn chan chứa
để gã khờ đặt bút viết thành thơ
...
EM
hai mươi tuổi em thành cô gái nhỏ
nụ cười duyên xao xuyến cõi lòng ai
tan học về hoa nắng nhạt nhạt phai
trên áo lụa một dòng mung tóc mượt
không cần điểm trang
chẳng cần gương lược
em dịu dàng những nét của thơ ngây
....
BUS
trong một làn xe bus
cô bé nghịch tóc mây
từng dòng tơ se nặng
nỗi nhờ cũng đong đầy
phố mưa chiều kí túc
từng giọt nhỏ trong veo
phố chiều mưa nơi ấy
ai có còn trông theo?
sớm nắng bỗng trưa mưa
trời cứ như..con gái
thả đôi buồng mây tơ
xuống một chiều nhung nhớ
ủ ngày muôn năm cũ
từng người nhẹ nhàng qua
lửa lòng nung chiếc lá
em; mỗi ngày một xa
mười ngón tay bé dại
thay vội nét ngọc ngà
em về vui áo mới
nơi đây còn mình ta!
....
NGỢ
trải lòng một vệt gió đông
em se tóc mượt vào dòng tâm tư
mơ hồ một bóng; hình như...
người muôn năm cũ bây chừ là đây..!
....
Mưa- Em & Nỗi Nhớ
chốn ấy ngày xưa mưa cũng buốt
một thời anh đứng dưới tán cây gầy
se sợi lòng gửi cho cô gái nhỏ
nhờ mưa gửi dùm một vạt nhớ bay bay
chốn ấy ngày xưa anh theo học
với tràm xanh hoa vàng nở ngẩn ngơ
góc ghế đá mưa ướt nhoè kí ức
để niềm yêu lang bạt nỗi mong chờ
và phố ấy bây giờ mưa đang hát
từng giọt rơi đệm những nốt nhạc buồn
có cô gái nguồi một mình tựa cửa
gửi dùm tôi sợi nhớ mãi chưa bưa...
....
Anh Ru Em Ngủ
anh không biết viết gì ngoài nỗi nhớ về em
một dòng sông tóc mượt chảy suốt ngày suốt đêm
như đêm nay anh thức
gõ bàn phím lên rêu
từng con chữ nhảy nhót
nỗi nhớ cũng mấp mô
anh hình dung câu thơ
có dáng em tóc mượt
đen nhức và óng suốt
một nỗi nhớ vô bờ
vì em anh làm thơ
ru em vào cơn ngủ
ru em thời mộng mơ
ru anh thuở dại khờ
như đêm nay anh thức
nỗi nhớ tựa vào em
một bờ hung tóc mượt
chảy suốt ngày suốt đêm
anh viết câu thơ vội
ru em ngàn lời ca
ru em ngàn mong nhớ
ru ta cứ dại khờ
ngủ đi nhé em yêu
anh xin làm ngon gió
đên hôn em thật nhiều!
....
ĐÔI TA VÀ HOA SỮA
trong đêm thẳm chen những cành lá lục
bung ngực hoa trắng muốt giữa sao bầy
đêm óng ả ủ muôn ngàn thinh sắc
ngạt ngào hương hoa sữa đắm say
em và anh
tay trong tay
bước nhè nhẹ trên con đường vắng
hoa sữa ấp iu tình anh trong ánh mắt
ôm tình em trong hơi thở nồng say
ta đắm mê cành bông trắng như mây
trắng như lòng em không nỗi buồn nào chạm được
trắng như lòng anh đã nhiều đêm thức suốt
nhớ về em và hoa sữa ngày ngày.
....
RU
đêm đã cạn sao em còn thức mãi
hay dỗi hờn anh chưa đọc bài thơ
ngủ đi em anh sẽ đến trong mơ
hoá chú bướm đậu trên tóc em kiêu hãnh
anh sẽ hôn lên đôi môi ấm
chúc em một giấc say nồng..!
.....
ANH SẼ GỌI TÊN EM LÀ NẮNG NHÉ
nắng huy hoàng sưởi ấm cõi lòng anh
giọt nắng trong loé sáng giữa chân thành
đủ để anh thấy đời còn hạnh phúc
anh sinh ra giữa cõi đời ô trọc
cơm áo gạo tiền giầy xéo lên nhau
nhưng anh tin; một điều rất thực
rằng có em vùi lấp những nỗi đau
cho anh được gọi em là nắng nhé
bởi trong em có hương vị ngọt ngào!
(bắt đền chi một cái hôn
bắt đền chi để giận hờn mung miên?)
...
anh đền em một nụ hôn
đền em một đoá hoa thơm một chiều
anh đền em một tiếng yêu
anh đền em để mang theo suốt đời.
....
XIN
cho anh xin một chút niềm vui
từ khoé mắt em long lanh sâu thẳm
cho anh xin một vòng tay ấm
-tay em dài ôm trọn hết bao dung
cho anh xin một sợi nhớ khôn cùng
từ tim em mỗi lần tràn nhịp thở
cho anh xin cả nỗi buồn chan chứa
để gã khờ đặt bút viết thành thơ
...
EM
hai mươi tuổi em thành cô gái nhỏ
nụ cười duyên xao xuyến cõi lòng ai
tan học về hoa nắng nhạt nhạt phai
trên áo lụa một dòng mung tóc mượt
không cần điểm trang
chẳng cần gương lược
em dịu dàng những nét của thơ ngây
....
BUS
trong một làn xe bus
cô bé nghịch tóc mây
từng dòng tơ se nặng
nỗi nhờ cũng đong đầy
phố mưa chiều kí túc
từng giọt nhỏ trong veo
phố chiều mưa nơi ấy
ai có còn trông theo?
sớm nắng bỗng trưa mưa
trời cứ như..con gái
thả đôi buồng mây tơ
xuống một chiều nhung nhớ
ủ ngày muôn năm cũ
từng người nhẹ nhàng qua
lửa lòng nung chiếc lá
em; mỗi ngày một xa
mười ngón tay bé dại
thay vội nét ngọc ngà
em về vui áo mới
nơi đây còn mình ta!
....
NGỢ
trải lòng một vệt gió đông
em se tóc mượt vào dòng tâm tư
mơ hồ một bóng; hình như...
người muôn năm cũ bây chừ là đây..!
....
Mưa- Em & Nỗi Nhớ
chốn ấy ngày xưa mưa cũng buốt
một thời anh đứng dưới tán cây gầy
se sợi lòng gửi cho cô gái nhỏ
nhờ mưa gửi dùm một vạt nhớ bay bay
chốn ấy ngày xưa anh theo học
với tràm xanh hoa vàng nở ngẩn ngơ
góc ghế đá mưa ướt nhoè kí ức
để niềm yêu lang bạt nỗi mong chờ
và phố ấy bây giờ mưa đang hát
từng giọt rơi đệm những nốt nhạc buồn
có cô gái nguồi một mình tựa cửa
gửi dùm tôi sợi nhớ mãi chưa bưa...
....
Anh Ru Em Ngủ
anh không biết viết gì ngoài nỗi nhớ về em
một dòng sông tóc mượt chảy suốt ngày suốt đêm
như đêm nay anh thức
gõ bàn phím lên rêu
từng con chữ nhảy nhót
nỗi nhớ cũng mấp mô
anh hình dung câu thơ
có dáng em tóc mượt
đen nhức và óng suốt
một nỗi nhớ vô bờ
vì em anh làm thơ
ru em vào cơn ngủ
ru em thời mộng mơ
ru anh thuở dại khờ
như đêm nay anh thức
nỗi nhớ tựa vào em
một bờ hung tóc mượt
chảy suốt ngày suốt đêm
anh viết câu thơ vội
ru em ngàn lời ca
ru em ngàn mong nhớ
ru ta cứ dại khờ
ngủ đi nhé em yêu
anh xin làm ngon gió
đên hôn em thật nhiều!
....
ĐÔI TA VÀ HOA SỮA
trong đêm thẳm chen những cành lá lục
bung ngực hoa trắng muốt giữa sao bầy
đêm óng ả ủ muôn ngàn thinh sắc
ngạt ngào hương hoa sữa đắm say
em và anh
tay trong tay
bước nhè nhẹ trên con đường vắng
hoa sữa ấp iu tình anh trong ánh mắt
ôm tình em trong hơi thở nồng say
ta đắm mê cành bông trắng như mây
trắng như lòng em không nỗi buồn nào chạm được
trắng như lòng anh đã nhiều đêm thức suốt
nhớ về em và hoa sữa ngày ngày.
....
RU
đêm đã cạn sao em còn thức mãi
hay dỗi hờn anh chưa đọc bài thơ
ngủ đi em anh sẽ đến trong mơ
hoá chú bướm đậu trên tóc em kiêu hãnh
anh sẽ hôn lên đôi môi ấm
chúc em một giấc say nồng..!
.....
ANH SẼ GỌI TÊN EM LÀ NẮNG NHÉ
nắng huy hoàng sưởi ấm cõi lòng anh
giọt nắng trong loé sáng giữa chân thành
đủ để anh thấy đời còn hạnh phúc
anh sinh ra giữa cõi đời ô trọc
cơm áo gạo tiền giầy xéo lên nhau
nhưng anh tin; một điều rất thực
rằng có em vùi lấp những nỗi đau
cho anh được gọi em là nắng nhé
bởi trong em có hương vị ngọt ngào!
BA CON CÓC

thơ con cóc cho pé ngox đọc đừng có khóc...nhè!
em và con cóc ngẩn ngơ
hai con chung lại một giờ là đây
tai bèo mát; chẳng cần mây
thanh niên tình nguyện sau ngày "đình công"
hai bên má đỏ hồng hồng
là do nắng lẻn tô hồng hay ai..?
để rồi có một sớm mai
anh trông thấy được viết bài tặng em
bài thơ con cóc cũng quen
mọi đêm anh đọc em nghe đấy mà
chỉ trách anh vốn thật thà
hai con trên ấy... anh là (con )thứ ba..
(zui zui nghe ngox!)
Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011
Viết Cho Người Tình Xưa

BÀI CA KHÔNG BAO GIỜ DỨT
Chiều muộn
kí túc xá tồng ngồng nỗi buồn máu tứa
mười đầu ngón tay buốt ngọn bút chì trên bức tường xám ngắt
hoen gỉ thời gian
rã rời năm tháng
em khuất bóng tôi trú đời giấc mơ đêm khôn cùng
buốt
- có nỗi kinh hoàng nào hơn những nỗi đau mình chưa bao giờ rõ mặt
quá khứ phủi trần ủ rêu Tô Thị
tương lai
em
về đâu?!!
ngọn đèn leo loét không đủ vạch trần bóng tối
bờ vai em run; anh thấy rõ ràng trên bức tường tương lai là dục vọng
lã chã nước mắt găm vào nước mắt
nỗi đau găm vào nỗi đau
cơn ngủ găm vào nỗi sợ
tương lai găm vào quá khứ
và em găm vào trí nhớ
mòn vẹt ngày tháng yêu nhau
anh vẽ hình em lên bức tường nhàu
phòng trọ đơn sơ bốn mét vuông trống hoác
-chẳng còn nơi nào lành lặn trong tim để anh vẽ em thêm một lần nữa
một lần máu tứa
máu có còn trong tim em không
nước mắt có còn trên mi em không
nụ cười có còn trên môi em không
và anh có còn nơi ấy không
để ngắm
để ôm
để hân hoan
và thê thiết
ngoài nỗi đau đang tô màu viễn cảnh
anh chẳng còn gì ngoài cái bóng của em
và lọn tóc xoắn vào anh nỗi nhớ
em ngay đây mà chừng như xa lạ
mòn vẹt tình yêu ta cọ vào nhau như ngòi bút đêm nay anh lẫy bẫy trên môi em là phẫn
uất là yêu thương là nỗi nhớ là dài ngày trốn chạy là rộng đời buồn thiu
-vệt sáng không đủ soi cho một bóng đêm dày
làm sao anh cách nghĩa cho em hiểu tình yêu và dục vọng khi chính em là tình yêu là dục vọng
làm sao để biện chứng cho tình yêu của anh khi em đã là người khác
trăm ngàn lí do
trăm ngàn nông nỗi
trăm ngàn u tối
ánh sáng bò qua vai rồi lặng ngắt trong tim thành vết bầm muôn thuở
vết bầm đen trong tim nhân loại tỉ tỉ kiếp phù sinh
và anh trân mình trong đêm tối
cọ nỗi buồn em vào vết cứa
để nghe đời tắt ngấm
để nghe lòng bình yên
mênh mông và thăm thẳm
ai có thể khuyên anh hồn nhiên trên số phận
bàn tay bẻ cong bầu trời
bàn tay thắp lửa
bàn tay trăm ngàn lần máu tứa không sờn
sao bàn tay ta không thể bế bồng nhau qua triền biển cạn
đừng đỗ lỗi cho trời
vì con người luôn tựa lưng vào sóng
Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011
Chùm thơ 2011
HÔM QUA
U a những vết tình xưa
Nhỗng lên một chút...mới vừa hôm qua
Ta về giữa cõi ta_bà
Héo hon một nụ cười khà trên môi...
Chân Dung
( tặng Thanhqs!)
Dại khôn giữa chốn ta-bà
Ngớ nga ngớ ngẩn
già già
non non
Tí ta tí tởn
vuông tròn
Khi mêu mếu
khi cười giòn
-thế gian
Khi thì dạ sắt gan vàng
khi mênh mông
lặng
như làn gió thu
Lúc nhảy nhót
lúc lăn cù
Vòng vèo với những thực hư
cuộc đời
Ngọt
đắng
sướng
khổ
rong chơi
Câu thơ lục bát ru lời ái ân
Nghêu ngao giữa chốn dương trần
Phù hoa đổi lấy phù vân
cười xoà.
Hai Nửa
hai nửa
một méo
một cong
nằm lăn lóc
trên lối đời
tìm nhau
lăn đi
những chuỗi nghẹn ngào
nửa thế kỉ
rỗng
xanh xao tình mình
lăn lộn chờ lúc vẹn hình
tròn
vuông
méo
mặc tình... tính... tang...
Tượng Trưng
Mùa đông
Ấy,
Đã cạn ngày
Tưởng niệm cũ vứt vào sọt rác
Cái máng lừa còng queo đói khát
Thèm bụm cỏ khô
Những bức tranh mừng đức chúa ra đời
Phập phù bay
Nhốt đức mẹ đồng trinh vào lồng kính
Lơ lửng
một góc nhà
Tôi hỏi nàng:
Maria
Nàng có gì sau làn áo mỏng?
Nàng ôm ngực buồn
Ấy,
Chỉ tượng trưng.
EM
Ngắc ngứ tình yêu mềm cuống lưỡi
Lời dối gian rũ tiếng em xưa
Em nịt Vú mong ngày tròn lại
Để bán mua những tháng năm thừa.
Đứa Con Của Cuộc Đời
( ảnh sưu tầm )
Không phải đứa con nào " Hắn" sinh ra cũng đẹp; Chưa hẵn đứa con nào xấu xí cũng không đẹp...
Đứa Con Của Cuộc Đời
Bên trĩu xuống, bên nhếch lên
Hai bên môi ấy khóc cười thế gian
Mắt lồi những đốm hoang tàn
Tai lồ lộ vễnh che ngang nửa đầu
Đôi chân giẫm đạp bể dâu
Lưng cong còng cõng chuỗi sầu mênh mang
Thân phình to những bẽ bàng
Xồm xoàng lông tóc dọc ngang hình hài
Vú dài thõng xuống trần ai
Tay dài cào cấu bấu ngoài bấu trong
Một tay vin lấy thuần phong
Một tay túm trận bão giông chớm mùa.
Về Tìm
( ảnh sưu tầm )
Thuỷ Cốc...
Một khoảng thời gian dài tôi sống và làm việc ở đấy, từng gốc cây, ngọn cỏ tôi đã thuộc lòng.Nơi ấy chứng nhân cho biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn với từng mặt người thân thuộc. Chợt 1 ngày tôi phải đi xa; Lâu lâu mới có dịp về thăm lại; và mỗi lần về mỗi lần tràn lên dòng xúc cảm...
VỀ TÌM
Ta mò mẫm tìm về lại chốn xưa
Cỏ vẫn biếc xanh tràn chốn cũ
Con thuyền nhỏ đã vào mùa rạng vỡ
Nằm còng queo khô khốc dưới nắng nhàu
Ai bỏ thuyền xa bến bấy lâu
Vết keo hở; Mối đã đùn góc ấy
Cái vại nước ngày xưa trong thấy đáy
Chờ muỗi mòng nằm ổ đã tan hoang
Mái tranh xiêu rũ lớp lớp bẽ bàng
Giậu bìm bìm đã chôn vào lối gió.
Thuỷ Cốc ơi ta xa mi ngày đó
Đã trở thành vết cứa để lòng đau
Khách ra đi buồn quay quắt con tàu
Chờ cô độc nhấn chìm vào cõi giá
Bước chân ta về ngác ngơ lũ cá
Lạ lẫm rồi;
Còn chi nữa
_ phải không em?
Thủy Cốc giờ đây đã thay tên
Ủ ê nỗi buồn trong tà áo mỏng
Ta về nghe chân cô đơn vết bóng
Khách đa tình nay chân bước lao đao.
Thuỷ Cốc thương..04/01/2011.
XUÂN BUỒN
Một ngày buồn, kí túc xá chợt vắng hoe...Mọi ngày, vào giờ này mấy "thằng ku" còn nghịch giỡn xôn xao, đứa đỏ đen thằng thì kể chuyện dóc hay xí xa xí xồ chuyện nọ chuyện kia; Thế mà hôm nay_cận tết, mấy thằng xa quê tranh thủ về sớm. Cả mười mấy chiếc giường tầng chỉ còn lại mình tôi...
buồn quá, con mèn ngoài sân chắc cũng xa quê nên mò vào rên rỉ với tôi...( Chợt nhớ bác Tô Hoài ^^! ). Giá như mọi hôm thì nó đã nằm bẹp dưới đế giầy rồi: hôm nay nó lại cõng về 1 giọt sương đặt khẽ khàng vào trang thơ tôi...
Vết Bóng.
Tiếng dế khóc trong góc buồn kí ức
Đêm trở mình thức ngủ cùng sao
Con gió chướng đã rủ về cơn lạnh
Buốt nỗi buồn vũng nhớ lại nghẹn ngào.
Mới năm trước mùi bánh chưng còn đượm
Bếp quay quần lũ con trẻ lao nhao
Cái bánh nếp đầu tiên em gói
Còn nứt thơm những chuỗi ngọt ngào.
Mùa về vội; Tuổi xanh đi cũng vội
Ngoái lại nhìn vết bóng đã hanh hao.
....
Đêm Xuân Thao Thức Nhớ Nhà.
Tàn đêm ướt tiếng dế gầy
Đầu xuân lành lạnh sương bay mịt mờ
Quê nghèo tận nẻo dốc mơ
Đường về xa ngái bụi thơ bay vèo.
....
Xuân
Tiếc nuối gì mùa đông đã đi qua
Còn rướn lại cánh tay dài ướt sũng
Cây gạo đã trổ hoa đỏ rực
Đông-Bắc tràn về trận gió đẫy mùa sang.
Thứ bảy, ngày 22 tháng một năm 2011lạc loài
( cho em ...)
Đêm nay mới thật là dài
Ủ ê dĩ vãng lạc loài hương yêu
Thơ buồn cánh nắng quái chiều
Chờ đêm lỏng nút trút niêu giao mùa
Trời đêm lạnh giọt sương khua
Gió cười cợt gió ùa vào dòm song
Môi khô thở cháy son nồng
Ngày mai mùa quấn áo hồng vu quy
Tàn đông rét cái xuân thì
Chờ ai ai biết ai chờ đợi ai
Năm thì rộng tháng thì dài
Cụp đôi mắt đỏ lạc loài duyên nhau
Ngày mai duyên mới bắt đầu
Đục trong bến nước cơ cầu được chăng
Đêm dài gượm chút băng khoăng
Ngày mai mỏi cánh chim bằng về chưa???
cắn mùa
xuân về tìm bạn
lăng nhăng
cùng người góp lá
chiều căng
cắn chiều
rủ rê qua ngỏ thương yêu
nghe xao xuyến
lạ
một chiều chân quen
lối đời ấu nhạt hương men
lại ngây ngây cái bông phèn
mùa xuân.
MÙA EM
cong cớn cánh môi đá mùa nọ xọ mùa kia
không ngớt
em về
đôi chân rát bỏng nhựa đường trời chang chang nắng đổ
rụt chân
quay cuồng say nắng say mùa
say sưa dốc cạn nắng mưa men mèm ngực ngộn mùa con gái con trai
cõng nhau thôi
quay về thôi
yêu nhau
thôi
toan tính
bánh xe lóc cóc tròn hẻm thời gian trôi về miền lạ miền xa và gió và cát và mưa
và tiếng gào của con mèo đêm mưa trên mái nhà tìm bạn
cào chân nghe tiếng mưa nhiễu giọt
tiếng mưa thánh thót gõ vào âm bàn phím lên rêu
" à..
nhớ
đây rồi
còn không.."
kh..ô ..ô... n..g g g!
tuổi con gái băm cuống băm cuồng mấy phố rêu chờ mưa rỉ giọt cà phê đợi
sổng tiếng yêu nhau
ứ
ừ,
mùa phơn phớt
còn cào cấu ngấu nghiến đêm khó ngủ
đêm vừa đủ
rủ rê công chúa trốn tìm hoàng tử bé
hối thời gian trôi
và
em tôi
cõng mùa oằn lưng con gái
gầy đét giấc mơ
tay ẵm lưng địu cặp nách xách mùa đội nắng
con khóc
" cha đâu ?"
em vục mặt thở dài qua mùa cơm áo
mùa rau cháo
nuôi nhau
nuôi nhau
làm sao người ơi
ngày mai
chuyến xe chở mùa em về
cho anh còn thấy
em
mùa con gái
cảm
mỗi chuyến đi dài là một niềm vui
đếm bước chân mình trên nhịp vồn_vã_vội
lăn theo gối mỏi
khe khé niềm tin vào ngực ngộn bao dung trăm nỗi
mở trang tối
tìm em
mùa hôn phối
đôi tay vồi vội
dắt lối tình về.
mũi mọn
mưa vùi hoa rụng tháng ba
dương liễu tháng chín sương sa gãy cành
một mùa em
một mùa anh
hai mùa vồi vội đã tành tang nhau
khâu mùa vướn vít càu nhàu
hai mảnh nâu vá víu nhau đã sờn
anh về nhặt nắng se sương
lần từng mũi mọn vá hương tình đầu.
bài thơ chưa hoàn thành
Xé ra
Xé ra
Đêm quá dài cho một giấc ngủ
Nhọc nhằn mơ
Bao nhiêu lần anh mớ gọi em
Anh cũng không biết nữa
Anh cũng không nhớ nữa
Anh mớ
Anh mớ
Em ơi
Anh mớ trên giấc mơ của cha
Rồi anh mớ trên nhọc nhằn mộng mị của mẹ
Và bây giờ anh mớ trước em
Cơn mơ dài huyễn hoặc
Cơn mơ đầy ẩn trắc
Dằn vặc
Cơm bụi vĩa hè
Ga tàu chờ vé
Chực một chuyến đi dài
-"Tương lai
ai mà biết được"
Tập tễnh
Bước
Bước
Bước
Say khướt thời gian quay cuống quay cuồng
Đôi bàn chân băm phố
Tạt Hàng Xanh chiều Sài Gòn nắng đổ
Lượm một vụn mơ
Sớm nay ai đánh rớt
Phố chiều thưa thớt góc công viên ngày nào trắng áo
Tí ta tí tởn đùa nhau
-" Ngày sau tao lớn..."
Rồi anh lớn
Rồi em lớn
(Mày Lớn và tao lớn)
Nháo nhào một khúc Diêu Bông
Phố lòng trống không
Một vụn mưa
Mối đụn
Chiều vỡ vụn
"Ai đã phân chia vòng vĩ tuyến địa cầu
Ai đã làm cho mình phải xa nhau?"
Tháng bảy mưa ngâu
Nhuộm sầu tháng sáu
Bâng quơ mùa cơm áo
Tếu táo
(Em bước qua cầu
Ai thành chú rể?)
Em trễ và anh trễ
Một cái gật đầu
Thôi
Đừng tìm nhau
Trách hờn chi con Tạo
Đêm lao xao
Đêm lạo xạo
Từng nhát chổi khua mòn trí nhớ
Mân mê vết cứa dại khờ
-Lại một lần nữa anh mơ...
Dài quá
Đêm đan võng
Anh chồng chềnh theo nhịp tay em ru võng ru đời
Anh mớ
Em ơi
Bao nhiêu lần
Không biết nữa
Không nhớ nữa
Hai mươi
Anh mớ
Anh mớ
Chới với chơi vơi bao nhiêu lần gọi tên em anh cũng không biết nữa
không nhớ nữa
Trong từng hơi thở
Hình như...
tự cảm
Tôi lớn lên bởi đôi bờ vú mẹ
nên chẳng thể nào ruồng rẫy nỗi yêu thương
từng chân trời với vợi
từng bể khổ thê lương
trên những con đường sỏi đá và gai nhọn và tình yêu nung nấu căm hờn dục vọng đuổi bắt nhau tận cùng hơi thở
đổ bóng
người ta bảo chiều tàn tạ
đổ bóng
tôi lăn hối hả nhịp chân trời
đôi bàn chân không mỏi
bấu vào bóng tối
hớt ánh sáng sao trời
vun vén yêu thương
mò mẫm gót hài ashin bên triền rung cảm.
cho tôi xin
không còn chỗ cho cơn mơ trú ngụ
vặn vẹo đêm vừa đủ cho giấc ngủ cuống cuồng
rồi có khi ta không cần ngủ nữa
buổi em về ru võng đời nhau
tất bật những buồn đau lăn theo gối mỏi
trườn vào bóng tối
hú hoạ một giấc tượng hình
cho tôi xin!!!
chạy theo lăn theo bò theo trừơn theo những cơn mơ em rượt đuổi
ngày dài và đêm tối
chiều cắm đầu vào đêm
bối rối
tôi mới hay ngày mất
chim hoang đàng cánh dại
bay về trời xa
tôi cắm vào đất mẹ
nghe tiếng đời xót xa
TỬ
Có còn không
mảnh trăng xưa?
đã ai ngã giá
bán bừa một trăng?
Tử ơi Tử
có còn chăng?
ngửng đầu
vênh mặt
thở rằng:
ta..
Điên..!
Tử ơi Tử
giọt mung miên
nhỏ nhoi
đụn
một vết riêng;
Mộng Cầm
Tử ơi Tử
vũng xa xăm
sông Hằng
gầm;
một khúc ngâm nghê
hờn
Tử ơi Tử
có còn buồn
bán cho tôi bớt
một guồng
trăng
xưa.
Trở Về
-Thuỷ Cốc thương!
dợm chân trở lại chốn xưa
hoa râm một đoá đã vừa mấy xuân
sông đời bương chải đã từng
chợt nghe trẻ dại lần khân trở về.
Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)
Đôi khi em như con nít
Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình
Đôi khi anh thấy em chợt lớn
Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn
Đôi khi anh thấy mình trẻ dại
Khi tin vào tất cả thuộc về em
Đôi khi anh thấy mình khôn lớn
Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)
Đôi khi em như con nít
Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình
Đôi khi anh thấy em chợt lớn
Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn
Đôi khi anh thấy mình trẻ dại
Khi tin vào tất cả thuộc về em
Đôi khi anh thấy mình khôn lớn
Chẳng giận mình vì trót lỡ yêu em...
chợt giận mình vì trót lỡ yêu em...
L.T 03/04/2011
Khúc Xưa
Anh như cỏ bể rêu rong
Ngã nghiêng theo sóng long đong kiếp người
Lê từng bước một chơi vơi
Dập duềnh theo những nụ đời điêu ngoa
Chuốc say những lúc thật thà
Khật khà khật khưỡng đem ra lừa mình
Hỡi ôi đêm cứ làm thinh
Nghe tim quằn quại biển tình xốn xang
Ảo đời về giấc mơ hoang
Tình như chiếc lá khẽ khàng rơi rơi
U a một phút rối bời
Nhẩm đi nhẩm lại đã vời vợi xa
Nhỗng tình giữa cõi ta-bà
Lê la thân phận: người, ma, quỷ, thần
Bỏ trôi một kiếp phù vân
Phù hoa vấp víu một lần rồi thôi
Níu thì níu
trôi thì trôi
Co người nấp bụng sóng trồi qua lưng
Quay đầu tìm một vệt trần
Đong đưa đôi mắt rưng rưng hạt huyền
Vấy tay một bụm thơ điên
Đã đầy vơi nhớ_ quên phiền muộn xưa
Xa thì xa
xưa thì xưa
Níu sao được nữa mà thưa nhặt gì
Ta về khoác áo tu mi
Có đâu ngồi đợi bóng chim di về
Thời gian dai dẳng lê thê
Chỉ trôi một hướng chảy về một phương
Bao giờ nước đổ về nguồn
Chỉ còn kí ức tuồng về xưa xa
Níu làm gì?
chuyện đã qua
Mấy trăm năm nữa cũng là xa xôi
Hôm qua
Ấy;
đã xưa rồi
Khóc than chi nữa phấn dồi má xuân
Xác xơ tượng đá phong trần
Rêu rong đã phủ bao lần...
Thị ơi!
Ô Thước chàng bắc ngang trời
Xây rồi lại vỡ biết đời nào xong
Giã Tràng lấp bể mênh mông
Đem về nào được má hồng thuở xưa
Ngả đời trao đổi bán mua
Giá nào mua được ngày xưa mang về
Ngủn ngoa ngủn ngoẵng cơn mê
Trăng từ cổ độ tìm về Tử xưa
Lệ Kiều bương chải giữ mùa
Một câu thơ hủi đong vừa lòng đau
Trăng xưa trăng đã bạc đầu
Nào ai mua nỗi trăng đâu; Mộng Cầm?
Hỡi ôi cái bóng xa xăm
Đã nghiên đã ngả còn nằm níu chân
Sóng xa nào biết sông gần...
LT.2011
tháng 5
Khi ta biến tháng 5 thành mồi nhấm
Có vị nồng chao chát nắng hè rơi
Vị cay xè nơi khoé mắt đầu môi
Em một thuở ngang đời ta lặng lẽ...
ngẫm cái sự đời
ta cắn vào em phọt máu đào
đôi ta cùng rớt đuổi theo nhau
hanh hao chiếc bóng tần ngần xế
níu;
bắt;
buông;
đứng;
nằm khào..!
ANH ĐÃ ĐẾN.
anh đã đến;
một lần
qua chốn ấy;
đèo Prenn mơ
mọng nắng
trắng chân ngày
anh đã đến và say sưa dốc cạn
một mùa nào
bên thác ấy;
anh say!
cho biển đảo CỦA TÔI
CHO CON ĐƯỢC GỌI NGƯỜI BẰNG MẸ-
BẦU SỮA PHƯƠNG ĐÔNG CĂNG NGỰC ẤM BAO DUNG!
...
Lạc Hồng chảy về đâu
một ngày không còn biển???
nấm mồ nào còn xác Việt Nam tôi?!
ngàn năm chảy qua rồi
cả chiều dài lịch sử
ngàn năm chảy tan rồi
vệt bầm thời thiếu nữ
Cội nguồn chảy về đâu
ngàn năm còn đau đáu
văng vẳng bên tai nhịp trống đồng
chúng nó có thể cướp của con dòng máu Lạc Hồng
nhưng chúng chẳng thể cướp được của con dòng máu nóng
biết yêu thương
biết thù hận
biết đợi chờ
chúng nó có thể cướp của con
manh áo len mẹ vá
mùa đông về rét lạnh cánh tay run
nhưng chúng không thể cướp được của con lòng dũng khí
khi sụt sùi căm phẫn vót thành chông
con sẽ băng mình vượt qua từng tuyến lửa
lấy lại cho con những thứ chúng con cần
giả sử như có bỏng vì bom
hoặc xác thân tan vào lòng mẹ
thì mẹ ơi
con vẫn còn có mẹ
dang tay dài ôm con trẻ vào lòng
phủi căm hờn trên ngực mẹ bao dung
để trở về nguyên bản
mẹ ơi
chúng nó sẽ cướp của con
vì lòng tham
vì dục vọng
vì từng con sóng cõng dầu
vì tất tần tật những gì của biển cả thâm sâu
và cả mảnh đất con yêu nữa
nhưng;
mẹ ơi
con không sợ đâu
khi thù hằn lên tiếng
con không sợ đâu
khi vó ngựa còn ầm ào rung chuyển
khi đao kiếm còn liếm mòn đá cuội đêm đêm
người Việt Nam đã rũ gông xiềng
vùng lên bất diệt
...
con có thể chết nhưng đồng bào con không chết
vẫn như con đến bên biển khôn cùng!
tình yêu - cho em
tình yêu là mật ngọt
ném vào nhau cơn say
tình yêu là mây bay
gió thổi tan lại kết
tình yêu là thê thiết
trong nỗi nhớ vô bờ
tình yêu là cơn mơ
mong chẳng bao giờ tỉnh
như tình yêu chúng mình
khi êm đềm tĩnh lặng
khi nỗi trận cuồng phong
thổi vào lòng băng lạnh
khi thao thiết nhớ nhau
nằm khào không ngủ được
tình yêu ai biết trước
nó sẽ đi về đâu
dừng lại ở điểm nào
thôi;
không cần bàn nữa
hãy nhìn về phía trước
nhìn về phía tương lai
mặc năm rộng tháng dài
hãy vì nhau em nhé..!
BỖNG DƯNG HOÁ LẠ
ngày gặp nhau anh say cơn mê đắm
lạc lối về heo hút nẻo tim em
ngày gặp nhau anh rạo rực làm quen
giờ vỡ lẽ.. em đã thành tàn tích
kỉ niệm xưa theo cơn mưa rả rích
lăn tăn về hun hút nỗi nhớ em
đêm trở mình nghe nỗi nhớ ngủ quên
anh sẵng giọng chực mớ tên người lạ
có phải ai đâu người muôn năm cả
chợt dội về hoá lạ giữa tim anh.
BỞI TÔI LÀ GIỌT NƯỚC
anh những tưởng hoá thân thành nước
thẩm thấu nhân gian dốc cạn cuộc cười
anh thấm vào nhọc nhằn của đất
bằng trang vở đầu lòng
bằng chân lấm tay bùn
bằng dáng đứng quê hương cong vênh hình quang gánh
anh đã thấm vào trời cao bằng cái ngửng đầu cầu khẩn
mong vì sao chở giúp giấc mơ tôi
và đứa-bé-tôi đã thấm đẫm cuộc đời
từ lúc lọt lòng tròn miệng khóc
(đứa bé sinh ra là người đã biết mình bất hạnh)
oằn vai như dáng hình đất nước
nhọc nhằn vết dối cứa môi non
bằng lấm bùn đôi bàn chân giao chỉ
và cứ thế anh thấm vào nhân thế
bằng giọt-nước-tôi-lăn-xuống-những-dốc-buồn
nhưng anh không thể thấm vào em ngày lạc lõng yêu đương
chỉ dám đậu trên em chờ nắng về khô kiệt
khi hồn em là lá khoai xanh biếc
dù anh có hoá bão giông cũng không thể thấm vào em
bất diệt
tình ơi!
đề tặng người mới quen
khi ta biến mưa thành buổi tiệc hẹn hò
như Nguyên Sa thả vào lòng tháng sáu
đêm ướt át nhưng đôi lòng đau đáu
trông mưa hoài cho phố mãi chùng chân
biện lí do để minh chứng phân vân;
ngày căng sữa ru bình yên đêm tối
nhọn ngực ngày yêu chờ mưa về hôn phối
rạo rực nụ tình hừng hực chảy trên môi
Trả
Thôi
trả lưỡi lại cho đời
của thừa;
đời nó- cất lời chẳng xong
mặc kệ con mắt lồi tròng
môi bậm
răng nghiến
bòng bong sự đời
cắt ra trả quách cho rồi
móc luôn đôi mắt lãi lời tính luôn
khổ thân thượng đế dày công
ban cho tặng vật mà không ích gì
uốn éo theo ngõ từ bi
niệm nam-vô-phật biết chi nẻo nào...
MỘT NỬA
đêm chỉ nửa;
mình tôi
khuyết một
ngày chẳng dài sao cứ thấy thênh thang
đêm mơ hoang
ngọn đèn thao thức
vệt khói trầm ngâm toạc nỗi vô cùng
nửa của mình
nửa của người dưng
bàn tay níu nửa cung trời huyễn hoặc
nửa tắt ngấm
nửa tràn hi vọng
ai đem tim che tôi nửa mặt trời
nửa hun dốt
nửa lụi tàn
vô vọng
trôi
thênh thang
cuối nẻo
vắng
không người.
CANH BẠC
Tôi đã thua trong canh bạc của chính mình
mà vốn liếng mong manh là hạnh phúc
trong tình yêu tôi là con chim cô độc
rủ cánh buồn trong lồng nhốt thời gian
giọt kí ức không đủ miên mang
cho tôi nhớ hết từng ván bài sấp ngữa
nhưng tôi biết; tôi-đã-sai
duy nhất
canh bạc đầu tôi để mất con tim
canh bạc cuối cùng tôi để mất em
vì tự tin
vì kiêu hãnh
vì lơ là trong mỗi lúc gần bên
sự thật đây rồi; đâu dễ nguôi quên
bởi hạnh phúc không tự dưng mà có
tôi đánh cược cuộc đời tôi trong đó
một ván bài tôi dành cả phần thua
BÀI THƠ CHO TÌNH RỤNG
em đi rồi thời gian như chững lại
đêm quá dài cho cơn ngủ miên man
ngọn gió hoang rủ lá buồn run điệu vand cũ rích
từng dòng máu loãng qua tim không cần đập
anh biết trước đêm đen giơ vuốt nhọn
sẽ cấu cào lên trái nguyên sơ một ngày nào chẳng biết
nhưng trể rồi
trời chẳng kịp bình minh
em mang tinh nhọn ngực nguyên trinh
giãy giụa gia phong căng phồng lễ giáo
anh nào phải con chiêng ngoan đạo
bay về tay chúa nghiêng mình
hót đi em
ru tình mình trong những song sắt đẹp
bàng hoàng hay thản thốt anh chẳng biết
nhưng cứ hót đi em; ru ngủ lá_cây_cành
một ngày nào ngang qua ngõ nhà anh
đừng cất tiếng nỉ non vì lồng chim quá chật
hãy cứ ca bài ca thánh thót
dù vui buồn rền rỉ hân hoan
hãy cứ ca dù đời lắm trái ngang
cho anh thấy bình yên dù chỉ là một thoáng
thương nhau
môi mặn
vôi bạc
trầu cay
MÙA MƯA PHỐ
em về đâu sau cơn mưa giông
khi phố nát những vết giày bước vội
giấu mưa vào khoé mắt
xoè bàn tay bùn lấm
bấu vào đâu em ơi em ơi
tuổi thơ tôi cũng băm trầy băm trật
mấy phố rêu ướt sủng những mùa giông
giờ chững lại bên em mùa mưa phố
đau đáu ngồi đếm từng giọt long bong.
long thành_15.08.2011
EM ĐÃ MẤT TRƯỚC KHI NGÀY MẤT
em đã mất trước khi ngày mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
ngửng cổ tu một tiếng cười khan
tôi trở về một dấu chấm than
nhỏ nhoi tuyệt vọng
khản giọng gọi bầy tao tác hoàng hôn
em đã mất khi ngày chưa kịp mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
vẫn phều phào
đứt quãng
gọi hụt hơi
ngày em đi bỏ lại quanh tôi
nụ cười héo hom hem miệng phập phều đôi môi trống
trệu trạo hạt cơm lười nảy trên răng môi khô rốc thở niềm tin qua điếng đời khốn khó
nằm vắt vẻo dốc trần ai
ngày em đi
nghe gió bấc lòn qua nếp áo
thấy bóng mình rơi những đốt xương rời
tình đã ngã sang màu lau chín
còn lại đây cơn nhớ rụng tơi bời.
NỐT NHẠC CÂM
tôi lặn vào đáy mắt em
một ngày dài mệt mỏi
tôi thu mình vào bóng tối
vạch nghĩa của đêm đen
tôi soi mình vào em
nhận lấy màu hoàng hôn tím nhạt
bài ca tôi đang hát
chững lại ở đầu môi
ngọn lửa lòng khao khát
từ ấy bẵng đi rồi
về thôi
một ngày dài bĩu môi
bôi son trát phấn nỗi buồn
trườn trên cỏ
đêm vén váy thả bình minh vào ú ớ cơn mơ còn nằm dài đâu đó
ngày đẻ ra đêm hay đêm nứt ra ngày
anh chưa tỏ
được mất tuần hoàn kiến tạo ra nhau
như giọt sương đêm qua rơi xuống lá
sương sẽ về đâu trước khô khốc nắng nhàu
và đôi mình cũng sẽ xa nhau
vạt cỏ hôm qua em ngồi còn in dấu câu thơ sau lần sương rụng
miên man anh tìm chữ
ghép tên mình sau vần thơ cuối
chẳng nghĩa lí gì
trường ca ư
tứ tuyệt ư
lục bát ư
quên lãng
cánh thư nơi cổ chó mọt ăn mòn vẹt chữ
sáng vãi thênh thang trong tam giác tâm hồn
ngổn ngang sầu kín
bưng nỗi buồn ném vào kho dĩ vãng
tự nặn mặt mình nghệch ngoạc mấy vết dối trên môi
bước ra đường tênh huyênh buồn rơi trên mặt phím
nốt nhạc câm
không lời.
Mung Miên
gió ơi gió,
mây ơi mây,
kéo nhau tụm lại một bầy cho ta
thổi tung khắp nẻo phù hoa
cuốn về xa lắc ta-bà
nẻo điên...
ta về vun một gốc phiền
trăm năm một vệt mung miên giữa đời
Đêm Lười
đêm lười
chảy
thấm qua vai
nỗi nhớ
rụng
ngược
ra ngoài mắt trong
đêm
nghe nhưng nhức đáy lòng
tình như cây cải
toạc ngồng chia phôi.
CHỦ NHẬT BUỒN
chủ nhật buồn thật xa
trong mắt mùa thu cũ
con đường nhỏ thật dài
ai đi mà nhớ ngó
em đếm thời gian trôi
bằng tay vàng khói thuốc
chị ngồi buồn ngẩn ngơ
trang thơ tình cháy rực
hừng hực một nỗi buồn
thời gian lười ngủ gật
giọt cà phê mặn đắng
tạc nỗi buồn vào thơ
ghi vài dòng nhật kí
từ bấy đến bây giờ
GIỌT PHAI
đêm về rớt một giọt phai
giọt thê thiết
giọt ngái ngai
hương buồn
vin cành tình ái yêu đương
vẽ ra tâm sự;
một vườn thi ca
dọc dài một nẻo ta-bà
rớt rơi chuểnh mảng
phận ta
phận người
ta về bên đóa mây trôi
đậu trên vũng nhớ
bời bời tóc nhau
ngàn vạn nẻo
vốn thâm sâu
giọt phai thấm một giọt
đau đáu đời
nắn môi
tìm một nụ cười
với tay
vốc một cuộc
cười riêng ta
giọt phai úa
giọt ta-bà
vỗng lên một tiếng
mặn mà
giọt phai.
Tiếng Mưa Đêm
tôi đưa mắt buộc vào mưa
giọt rơi tí tách
giọt thừa
rưng rưng
xòe bàn tay đếm phong trần
đong vừa một nắm phù vân kiếp này
đêm êm lót lối vào ngày
giọt mưa rơi toạc tiếng lay lắt sầu
hỡi người thơ mộng xưa đâu
chung lưng đắp một mối đau cùng người
phố mưa lấm một nụ cười
vẽ ra nguyệch ngoạc tiếng đời điêu ngoa
ta về trú dưới cội già
tiếng mưa nảy giữa lòng ta
ngậm ngùi.
VỆT BUỒN
bến kia một dạ thủy chung
dù con đò chỉ cắm sào nghỉ chân
trăm năm vẫn đợi mội lần
mơ xa xôi lắm; chỉ ngần ấy thôi
đò qua bến cũ lặng trôi
đau lòng bến khóc toác bờ rêu phong
thương đời bến bạc như sông
tình trơ xác héo xuôi dòng mông mênh
LT.07.09.2011
MUỐNG BIỂN
muống biển Phước Hải
mọc trên cát khô với những chùm lá lục
bao dung và hiền lành
tím mắt chiều ngút ngát
dẫu cát khô bỏng rát
lá vẫn mãi xanh ngời
dẫu sóng cào tao tác
vẫn đơm tím cho đời
là em đó em ơi
cọng muống chiều bên biển
hoa tím vẫn trổ dầy
nhuộm buồn hoàng hôn tím
là em đó em ơi
dẫu nắng về hanh kiệt
dẫu cát mặn sẵng lòng
bò toài em vượt biển
Đôi Khi
Có đôi lúc ta phát hiện ra mình
giống như con thiêu thân_sáng đèn là lao tới
dù sống
dù chết
dù rã rời thân xác
ngoan cố tìm hạnh phúc của đêm đen
có đôi lúc ta thả mình như dơi
bay đi tìm con thiêu thân ngày nào ta hóa kiếp
dập tắt ảo vọng của chính mình
hắt hủi niềm tin
xé toang khát vọng
ta bay
trên xác thân rã rời mộng mị của giống loài sống về đêm
vọng tưởng
như con vắt cựa mình trong vườn chuối
cần một điểm tựa để nẩy mình
và tôi cắn vào đêm
để quên
để nhớ
để yêu thương
để thù hận
để thấy mình nhỏ nhoi hay lớn vỗng lên dưới chiếc váy nhàu đen đúa của thời gian.
HẸN THỪA
chuồn chuồn rợp mắt;
bỗng mưa
rơi ngang một buổi hẹn thừa
mình tôi
hai thằng chung một cuộc đời
cùng chung gương mặt
cuộc cười khác nhau
một tôi góc bể thâm sâu
đau đời múc vội một gàu nhân gian
một tôi còn mãi lang thang
tửng từng tưng với tím vàng đỏ xanh
một tôi lá mỏng đầu cành
một tôi vò võ rụng xanh chờ vàng
dung hòa lại phía nhân gian
vì mưa nên chỉ tôi gàn
chờ tôi
NÔNG NỖI MỘT KHÚC BUỒN
trái tim nhức trên con đường đã mỏi
chuyến tàu chiều đi qua xác em tôi
cô gái ấy;
sáng nay nông nỗi
đã yêu tôi không một chút ngại ngần
đâu biết rằng tôi là đóa phù vân
chuyến tàu chiều lướt qua xác em tôi
kéo lệch xệt nhớ nhung và tiếc nuối
vòng bánh xe cuốn tóc thề nông nỗi
loang loang sương mù bỏ bóng chiều nay
ta say mắt ngắm mưa về thành nội
phố Hàng Buồm chẳng ai vá hồn tôi
" mặc đời xanh lá bạc vôi"
đi thôi
nghe trái lòng đang gọi
từ bàn tay lửa nối vào lửa đêm nối vào đêm
trôi
và chiều ấy
tôi liệm xác hoa vào hồn trầm lặng
khoác áo sô gai gói một cuộc tình ném vào mồ dĩ vãng
trôi
chuyến xe chiều băng qua xác em tôi
nông nỗi một khúc buồn...
Trung Thu
Chiếc cầu nào nối Cuội với Hằng
chênh chao trong tư tưởng
đôi mắt trẻ thơ tròn vống lên cổ tích
hấp háy ước mơ
trăng luôn đẹp
nào có đâu trăng khuyết
vui trung thu
trời tù mù mười lăm trăng chưa lên đã mỏi
mắt trông vời vợi
tự phỉnh mình
Chú Cuội
Hằng Nga
rằm tháng tám
mưa sa
buồn làm chi ông trời ưa trêu ghẹo
trẻ con có mọi ngày riêng Cuội chỉ một đêm
tròn trăng gặp gỡ
Hằng lén khóc gọi người ơi!
trẻ con vui
tôi chênh chao ba mươi ngày mới gặp
một năm trăng mới lại tròn...
THÁNG 9 NHỚ EM
tháng 9 nhớ em
môi mềm tóc buốt
ngọn tình treo lớ ngớ bờ quên
đêm tàn tạ cõng cơn mê chạy ngược
tàn thu chưa em sao lá úa còn đầy?
tháng 9 nhớ em
môi khô mơn tình chưa già đã cỗi
bờ nhạt phai loáng thoáng mưa phùn
hỉ hả cơn mê ú ớ thanh xuân
ta dừng lại nhớ vai em mùa tháng 9
gốc me già bão rớt hạt chia phôi
ta hoảng loạn giữa một vừng quên nhớ
vết bầm xưa còn vụng đến bây giờ.!?
viết vội
ta vẫn ngỡ tình yêu là vị ngọt
nên vong thân vào cõi tạm tìm yêu
hy vọng nhường nào thất vọng bấy nhiêu
ta sa ngã trong vòng tay tình ái
mộng vỡ tan muôn mảnh tình oan trái
chỉ chực chờ tiên - dược - thời - gian...
tự cảm ban mai
buổi sáng dậy
bàn tay lười đóm thuốc
nỗi nhớ về em cựa mình thoát khỏi cơn mong mị vừa qua
đã thấy nắng lạt lạt trên mầm xanh oằn trĩu giọt sương mềm xót mắt người bước bộ
nhỏ tỏng tong trên uẩn ức thời gian
và
mắt ướt
mi buồn khệ nệ cõng cơn sầu
mùa giông tới
Thứ sáu, ngày 07 tháng mười năm 2011
VỌNG
Tôi ngược về mùa chia phôi của lá
mưa phùn và những bâng khuâng
em áo mỏng một ngày phai ngọ
ngắn bóng mờ rờ rỡ nhạt nhoà
phai
nghĩa là hết
và nghĩa là ta chết
trong nụ hồn tím một vạt cô liêu
vàng lá thu la lả cành chiều
mụn mưa xoá bóng em xa ngút ngát
ta khẳng khiu treo mình tự hát
giả cách người điên trên chiếc lá cuối cùng
biết rằng Điên; song vẫn cứ mông lung
tự lừa mình
ấy;
em
con lá cuối...
ta giả tạo một cách đầy chân thực
vụn mưa thu giấu một bóng phai nhoà
rồi chợt khát khi chênh chao chân bấu vào cõi tạm
em chỉ là phù phiếm giữa ngàn xa...
Chùm thơ học trò
ảnh minh hoạ
tặng Út !
Hai mươi tuổi em thành cô gái nhỏ
Nụ cười duyên xao xuyến cõi lòng ai
Tan học về hoa nắng nhạt nhạt phai
Trên áo lụa một dòng mung tóc mượt
Không thèm điểm trang, chnẳg cần gương lược
Em dịu dàng những nét của thơ ngây..!
Chúa Của Tôi
Tháng mười hai ru tôi về tìm miền thương cảm
Trước khi chúa bị đồng loại đóng đinh tỗng ngỗng tồng ngồng trên cây thập giá
Chúa là ai???
Hang đá Bêlem còn in dấu đẻ
Chúa là anh
Là em
Là tôi
-Cậu bé con bỗi hỗi bồi hồi mơ miền mơ nhân loại
Đạp thảo nguyên xanh dò sa mạc nóng
Hôn ngực biển hồng xé gió cao nguyên
Chúa cũng biết yêu thương
Chúa không là bức tượng
Điểm trang bằng phiến đá thơm
Chúa của tôi đứng gục bên đường
Mắt lệ rỏ tiễn chồng dưới chân thập giá
Chúa của tôi ơi!
Cơn đau miên viễn của cả loài người
Vắt oằn vai năm bảy đứa con vặt vẹo hình hài màu da cam_ chất độc
Vỗ vào ngực mình không được khóc
Nghiến môi buồn gồng gánh nuôi nhau
Chúa của tôi
Ngày hôm qua nằm chết bên đường
Cứu một sinh linh bé nhỏ
Chúa của tôi ngồi thu lu một xó
Tóc rối bù nhồng nhộng ngực thanh xuân
Gạ bán đời mình nuôi dòng giống người dưng
Chúa ơi!
Tôi có tội
Khi không thể tìm ra rốn của Người bên hang đá Bêlem
Đêm Noel
Người người quỳ bên bức tượng
Hôn phiến đá trơn tru
Trơn tru cảm xúc
Trơn tru vui buồn
Trơn tru cầu nguyện
Chúa ngửng mặt gồng lưng
Đêm Noel
Tôi quỳ bên chân em
Ngôi mộ nhỏ không tên bên hố bom Đồng Lộc
Tôi quỳ bên người đàn bà cô độc
Chôn tình yêu nhộm đỏ đất quê hương
Và tôi quỳ với tất cả tình thương
Đưa hai tay nâng đứa con Nàng Tô Thị
Đêm Noel
Tôi quỳ dưới chân đời
Nâng những nỗi đau rơi!
U a những vết tình xưa
Nhỗng lên một chút...mới vừa hôm qua
Ta về giữa cõi ta_bà
Héo hon một nụ cười khà trên môi...
Chân Dung
( tặng Thanhqs!)
Dại khôn giữa chốn ta-bà
Ngớ nga ngớ ngẩn
già già
non non
Tí ta tí tởn
vuông tròn
Khi mêu mếu
khi cười giòn
-thế gian
Khi thì dạ sắt gan vàng
khi mênh mông
lặng
như làn gió thu
Lúc nhảy nhót
lúc lăn cù
Vòng vèo với những thực hư
cuộc đời
Ngọt
đắng
sướng
khổ
rong chơi
Câu thơ lục bát ru lời ái ân
Nghêu ngao giữa chốn dương trần
Phù hoa đổi lấy phù vân
cười xoà.
Hai Nửa
hai nửa
một méo
một cong
nằm lăn lóc
trên lối đời
tìm nhau
lăn đi
những chuỗi nghẹn ngào
nửa thế kỉ
rỗng
xanh xao tình mình
lăn lộn chờ lúc vẹn hình
tròn
vuông
méo
mặc tình... tính... tang...
Tượng Trưng
Mùa đông
Ấy,
Đã cạn ngày
Tưởng niệm cũ vứt vào sọt rác
Cái máng lừa còng queo đói khát
Thèm bụm cỏ khô
Những bức tranh mừng đức chúa ra đời
Phập phù bay
Nhốt đức mẹ đồng trinh vào lồng kính
Lơ lửng
một góc nhà
Tôi hỏi nàng:
Maria
Nàng có gì sau làn áo mỏng?
Nàng ôm ngực buồn
Ấy,
Chỉ tượng trưng.
EM
Ngắc ngứ tình yêu mềm cuống lưỡi
Lời dối gian rũ tiếng em xưa
Em nịt Vú mong ngày tròn lại
Để bán mua những tháng năm thừa.
Đứa Con Của Cuộc Đời
( ảnh sưu tầm )
Không phải đứa con nào " Hắn" sinh ra cũng đẹp; Chưa hẵn đứa con nào xấu xí cũng không đẹp...
Đứa Con Của Cuộc Đời
Bên trĩu xuống, bên nhếch lên
Hai bên môi ấy khóc cười thế gian
Mắt lồi những đốm hoang tàn
Tai lồ lộ vễnh che ngang nửa đầu
Đôi chân giẫm đạp bể dâu
Lưng cong còng cõng chuỗi sầu mênh mang
Thân phình to những bẽ bàng
Xồm xoàng lông tóc dọc ngang hình hài
Vú dài thõng xuống trần ai
Tay dài cào cấu bấu ngoài bấu trong
Một tay vin lấy thuần phong
Một tay túm trận bão giông chớm mùa.
Về Tìm
( ảnh sưu tầm )
Thuỷ Cốc...
Một khoảng thời gian dài tôi sống và làm việc ở đấy, từng gốc cây, ngọn cỏ tôi đã thuộc lòng.Nơi ấy chứng nhân cho biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn với từng mặt người thân thuộc. Chợt 1 ngày tôi phải đi xa; Lâu lâu mới có dịp về thăm lại; và mỗi lần về mỗi lần tràn lên dòng xúc cảm...
VỀ TÌM
Ta mò mẫm tìm về lại chốn xưa
Cỏ vẫn biếc xanh tràn chốn cũ
Con thuyền nhỏ đã vào mùa rạng vỡ
Nằm còng queo khô khốc dưới nắng nhàu
Ai bỏ thuyền xa bến bấy lâu
Vết keo hở; Mối đã đùn góc ấy
Cái vại nước ngày xưa trong thấy đáy
Chờ muỗi mòng nằm ổ đã tan hoang
Mái tranh xiêu rũ lớp lớp bẽ bàng
Giậu bìm bìm đã chôn vào lối gió.
Thuỷ Cốc ơi ta xa mi ngày đó
Đã trở thành vết cứa để lòng đau
Khách ra đi buồn quay quắt con tàu
Chờ cô độc nhấn chìm vào cõi giá
Bước chân ta về ngác ngơ lũ cá
Lạ lẫm rồi;
Còn chi nữa
_ phải không em?
Thủy Cốc giờ đây đã thay tên
Ủ ê nỗi buồn trong tà áo mỏng
Ta về nghe chân cô đơn vết bóng
Khách đa tình nay chân bước lao đao.
Thuỷ Cốc thương..04/01/2011.
XUÂN BUỒN
Một ngày buồn, kí túc xá chợt vắng hoe...Mọi ngày, vào giờ này mấy "thằng ku" còn nghịch giỡn xôn xao, đứa đỏ đen thằng thì kể chuyện dóc hay xí xa xí xồ chuyện nọ chuyện kia; Thế mà hôm nay_cận tết, mấy thằng xa quê tranh thủ về sớm. Cả mười mấy chiếc giường tầng chỉ còn lại mình tôi...
buồn quá, con mèn ngoài sân chắc cũng xa quê nên mò vào rên rỉ với tôi...( Chợt nhớ bác Tô Hoài ^^! ). Giá như mọi hôm thì nó đã nằm bẹp dưới đế giầy rồi: hôm nay nó lại cõng về 1 giọt sương đặt khẽ khàng vào trang thơ tôi...
Vết Bóng.
Tiếng dế khóc trong góc buồn kí ức
Đêm trở mình thức ngủ cùng sao
Con gió chướng đã rủ về cơn lạnh
Buốt nỗi buồn vũng nhớ lại nghẹn ngào.
Mới năm trước mùi bánh chưng còn đượm
Bếp quay quần lũ con trẻ lao nhao
Cái bánh nếp đầu tiên em gói
Còn nứt thơm những chuỗi ngọt ngào.
Mùa về vội; Tuổi xanh đi cũng vội
Ngoái lại nhìn vết bóng đã hanh hao.
....
Đêm Xuân Thao Thức Nhớ Nhà.
Tàn đêm ướt tiếng dế gầy
Đầu xuân lành lạnh sương bay mịt mờ
Quê nghèo tận nẻo dốc mơ
Đường về xa ngái bụi thơ bay vèo.
....
Xuân
Tiếc nuối gì mùa đông đã đi qua
Còn rướn lại cánh tay dài ướt sũng
Cây gạo đã trổ hoa đỏ rực
Đông-Bắc tràn về trận gió đẫy mùa sang.
Thứ bảy, ngày 22 tháng một năm 2011lạc loài
( cho em ...)
Đêm nay mới thật là dài
Ủ ê dĩ vãng lạc loài hương yêu
Thơ buồn cánh nắng quái chiều
Chờ đêm lỏng nút trút niêu giao mùa
Trời đêm lạnh giọt sương khua
Gió cười cợt gió ùa vào dòm song
Môi khô thở cháy son nồng
Ngày mai mùa quấn áo hồng vu quy
Tàn đông rét cái xuân thì
Chờ ai ai biết ai chờ đợi ai
Năm thì rộng tháng thì dài
Cụp đôi mắt đỏ lạc loài duyên nhau
Ngày mai duyên mới bắt đầu
Đục trong bến nước cơ cầu được chăng
Đêm dài gượm chút băng khoăng
Ngày mai mỏi cánh chim bằng về chưa???
cắn mùa
xuân về tìm bạn
lăng nhăng
cùng người góp lá
chiều căng
cắn chiều
rủ rê qua ngỏ thương yêu
nghe xao xuyến
lạ
một chiều chân quen
lối đời ấu nhạt hương men
lại ngây ngây cái bông phèn
mùa xuân.
MÙA EM
cong cớn cánh môi đá mùa nọ xọ mùa kia
không ngớt
em về
đôi chân rát bỏng nhựa đường trời chang chang nắng đổ
rụt chân
quay cuồng say nắng say mùa
say sưa dốc cạn nắng mưa men mèm ngực ngộn mùa con gái con trai
cõng nhau thôi
quay về thôi
yêu nhau
thôi
toan tính
bánh xe lóc cóc tròn hẻm thời gian trôi về miền lạ miền xa và gió và cát và mưa
và tiếng gào của con mèo đêm mưa trên mái nhà tìm bạn
cào chân nghe tiếng mưa nhiễu giọt
tiếng mưa thánh thót gõ vào âm bàn phím lên rêu
" à..
nhớ
đây rồi
còn không.."
kh..ô ..ô... n..g g g!
tuổi con gái băm cuống băm cuồng mấy phố rêu chờ mưa rỉ giọt cà phê đợi
sổng tiếng yêu nhau
ứ
ừ,
mùa phơn phớt
còn cào cấu ngấu nghiến đêm khó ngủ
đêm vừa đủ
rủ rê công chúa trốn tìm hoàng tử bé
hối thời gian trôi
và
em tôi
cõng mùa oằn lưng con gái
gầy đét giấc mơ
tay ẵm lưng địu cặp nách xách mùa đội nắng
con khóc
" cha đâu ?"
em vục mặt thở dài qua mùa cơm áo
mùa rau cháo
nuôi nhau
nuôi nhau
làm sao người ơi
ngày mai
chuyến xe chở mùa em về
cho anh còn thấy
em
mùa con gái
cảm
mỗi chuyến đi dài là một niềm vui
đếm bước chân mình trên nhịp vồn_vã_vội
lăn theo gối mỏi
khe khé niềm tin vào ngực ngộn bao dung trăm nỗi
mở trang tối
tìm em
mùa hôn phối
đôi tay vồi vội
dắt lối tình về.
mũi mọn
mưa vùi hoa rụng tháng ba
dương liễu tháng chín sương sa gãy cành
một mùa em
một mùa anh
hai mùa vồi vội đã tành tang nhau
khâu mùa vướn vít càu nhàu
hai mảnh nâu vá víu nhau đã sờn
anh về nhặt nắng se sương
lần từng mũi mọn vá hương tình đầu.
bài thơ chưa hoàn thành
Xé ra
Xé ra
Đêm quá dài cho một giấc ngủ
Nhọc nhằn mơ
Bao nhiêu lần anh mớ gọi em
Anh cũng không biết nữa
Anh cũng không nhớ nữa
Anh mớ
Anh mớ
Em ơi
Anh mớ trên giấc mơ của cha
Rồi anh mớ trên nhọc nhằn mộng mị của mẹ
Và bây giờ anh mớ trước em
Cơn mơ dài huyễn hoặc
Cơn mơ đầy ẩn trắc
Dằn vặc
Cơm bụi vĩa hè
Ga tàu chờ vé
Chực một chuyến đi dài
-"Tương lai
ai mà biết được"
Tập tễnh
Bước
Bước
Bước
Say khướt thời gian quay cuống quay cuồng
Đôi bàn chân băm phố
Tạt Hàng Xanh chiều Sài Gòn nắng đổ
Lượm một vụn mơ
Sớm nay ai đánh rớt
Phố chiều thưa thớt góc công viên ngày nào trắng áo
Tí ta tí tởn đùa nhau
-" Ngày sau tao lớn..."
Rồi anh lớn
Rồi em lớn
(Mày Lớn và tao lớn)
Nháo nhào một khúc Diêu Bông
Phố lòng trống không
Một vụn mưa
Mối đụn
Chiều vỡ vụn
"Ai đã phân chia vòng vĩ tuyến địa cầu
Ai đã làm cho mình phải xa nhau?"
Tháng bảy mưa ngâu
Nhuộm sầu tháng sáu
Bâng quơ mùa cơm áo
Tếu táo
(Em bước qua cầu
Ai thành chú rể?)
Em trễ và anh trễ
Một cái gật đầu
Thôi
Đừng tìm nhau
Trách hờn chi con Tạo
Đêm lao xao
Đêm lạo xạo
Từng nhát chổi khua mòn trí nhớ
Mân mê vết cứa dại khờ
-Lại một lần nữa anh mơ...
Dài quá
Đêm đan võng
Anh chồng chềnh theo nhịp tay em ru võng ru đời
Anh mớ
Em ơi
Bao nhiêu lần
Không biết nữa
Không nhớ nữa
Hai mươi
Anh mớ
Anh mớ
Chới với chơi vơi bao nhiêu lần gọi tên em anh cũng không biết nữa
không nhớ nữa
Trong từng hơi thở
Hình như...
tự cảm
Tôi lớn lên bởi đôi bờ vú mẹ
nên chẳng thể nào ruồng rẫy nỗi yêu thương
từng chân trời với vợi
từng bể khổ thê lương
trên những con đường sỏi đá và gai nhọn và tình yêu nung nấu căm hờn dục vọng đuổi bắt nhau tận cùng hơi thở
đổ bóng
người ta bảo chiều tàn tạ
đổ bóng
tôi lăn hối hả nhịp chân trời
đôi bàn chân không mỏi
bấu vào bóng tối
hớt ánh sáng sao trời
vun vén yêu thương
mò mẫm gót hài ashin bên triền rung cảm.
cho tôi xin
không còn chỗ cho cơn mơ trú ngụ
vặn vẹo đêm vừa đủ cho giấc ngủ cuống cuồng
rồi có khi ta không cần ngủ nữa
buổi em về ru võng đời nhau
tất bật những buồn đau lăn theo gối mỏi
trườn vào bóng tối
hú hoạ một giấc tượng hình
cho tôi xin!!!
chạy theo lăn theo bò theo trừơn theo những cơn mơ em rượt đuổi
ngày dài và đêm tối
chiều cắm đầu vào đêm
bối rối
tôi mới hay ngày mất
chim hoang đàng cánh dại
bay về trời xa
tôi cắm vào đất mẹ
nghe tiếng đời xót xa
TỬ
Có còn không
mảnh trăng xưa?
đã ai ngã giá
bán bừa một trăng?
Tử ơi Tử
có còn chăng?
ngửng đầu
vênh mặt
thở rằng:
ta..
Điên..!
Tử ơi Tử
giọt mung miên
nhỏ nhoi
đụn
một vết riêng;
Mộng Cầm
Tử ơi Tử
vũng xa xăm
sông Hằng
gầm;
một khúc ngâm nghê
hờn
Tử ơi Tử
có còn buồn
bán cho tôi bớt
một guồng
trăng
xưa.
Trở Về
-Thuỷ Cốc thương!
dợm chân trở lại chốn xưa
hoa râm một đoá đã vừa mấy xuân
sông đời bương chải đã từng
chợt nghe trẻ dại lần khân trở về.
Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)
Đôi khi em như con nít
Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình
Đôi khi anh thấy em chợt lớn
Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn
Đôi khi anh thấy mình trẻ dại
Khi tin vào tất cả thuộc về em
Đôi khi anh thấy mình khôn lớn
Thơ cho em
Đôi Khi
( riêng cho em B.P)
Đôi khi em như con nít
Lúng liếng nhìn anh thèn thẹn nụ tình
Đôi khi anh thấy em chợt lớn
Nghiêm nghị cho anh một ánh nhìn
Đôi khi anh thấy mình trẻ dại
Khi tin vào tất cả thuộc về em
Đôi khi anh thấy mình khôn lớn
Chẳng giận mình vì trót lỡ yêu em...
chợt giận mình vì trót lỡ yêu em...
L.T 03/04/2011
Khúc Xưa
Anh như cỏ bể rêu rong
Ngã nghiêng theo sóng long đong kiếp người
Lê từng bước một chơi vơi
Dập duềnh theo những nụ đời điêu ngoa
Chuốc say những lúc thật thà
Khật khà khật khưỡng đem ra lừa mình
Hỡi ôi đêm cứ làm thinh
Nghe tim quằn quại biển tình xốn xang
Ảo đời về giấc mơ hoang
Tình như chiếc lá khẽ khàng rơi rơi
U a một phút rối bời
Nhẩm đi nhẩm lại đã vời vợi xa
Nhỗng tình giữa cõi ta-bà
Lê la thân phận: người, ma, quỷ, thần
Bỏ trôi một kiếp phù vân
Phù hoa vấp víu một lần rồi thôi
Níu thì níu
trôi thì trôi
Co người nấp bụng sóng trồi qua lưng
Quay đầu tìm một vệt trần
Đong đưa đôi mắt rưng rưng hạt huyền
Vấy tay một bụm thơ điên
Đã đầy vơi nhớ_ quên phiền muộn xưa
Xa thì xa
xưa thì xưa
Níu sao được nữa mà thưa nhặt gì
Ta về khoác áo tu mi
Có đâu ngồi đợi bóng chim di về
Thời gian dai dẳng lê thê
Chỉ trôi một hướng chảy về một phương
Bao giờ nước đổ về nguồn
Chỉ còn kí ức tuồng về xưa xa
Níu làm gì?
chuyện đã qua
Mấy trăm năm nữa cũng là xa xôi
Hôm qua
Ấy;
đã xưa rồi
Khóc than chi nữa phấn dồi má xuân
Xác xơ tượng đá phong trần
Rêu rong đã phủ bao lần...
Thị ơi!
Ô Thước chàng bắc ngang trời
Xây rồi lại vỡ biết đời nào xong
Giã Tràng lấp bể mênh mông
Đem về nào được má hồng thuở xưa
Ngả đời trao đổi bán mua
Giá nào mua được ngày xưa mang về
Ngủn ngoa ngủn ngoẵng cơn mê
Trăng từ cổ độ tìm về Tử xưa
Lệ Kiều bương chải giữ mùa
Một câu thơ hủi đong vừa lòng đau
Trăng xưa trăng đã bạc đầu
Nào ai mua nỗi trăng đâu; Mộng Cầm?
Hỡi ôi cái bóng xa xăm
Đã nghiên đã ngả còn nằm níu chân
Sóng xa nào biết sông gần...
LT.2011
tháng 5
Khi ta biến tháng 5 thành mồi nhấm
Có vị nồng chao chát nắng hè rơi
Vị cay xè nơi khoé mắt đầu môi
Em một thuở ngang đời ta lặng lẽ...
ngẫm cái sự đời
ta cắn vào em phọt máu đào
đôi ta cùng rớt đuổi theo nhau
hanh hao chiếc bóng tần ngần xế
níu;
bắt;
buông;
đứng;
nằm khào..!
ANH ĐÃ ĐẾN.
anh đã đến;
một lần
qua chốn ấy;
đèo Prenn mơ
mọng nắng
trắng chân ngày
anh đã đến và say sưa dốc cạn
một mùa nào
bên thác ấy;
anh say!
cho biển đảo CỦA TÔI
CHO CON ĐƯỢC GỌI NGƯỜI BẰNG MẸ-
BẦU SỮA PHƯƠNG ĐÔNG CĂNG NGỰC ẤM BAO DUNG!
...
Lạc Hồng chảy về đâu
một ngày không còn biển???
nấm mồ nào còn xác Việt Nam tôi?!
ngàn năm chảy qua rồi
cả chiều dài lịch sử
ngàn năm chảy tan rồi
vệt bầm thời thiếu nữ
Cội nguồn chảy về đâu
ngàn năm còn đau đáu
văng vẳng bên tai nhịp trống đồng
chúng nó có thể cướp của con dòng máu Lạc Hồng
nhưng chúng chẳng thể cướp được của con dòng máu nóng
biết yêu thương
biết thù hận
biết đợi chờ
chúng nó có thể cướp của con
manh áo len mẹ vá
mùa đông về rét lạnh cánh tay run
nhưng chúng không thể cướp được của con lòng dũng khí
khi sụt sùi căm phẫn vót thành chông
con sẽ băng mình vượt qua từng tuyến lửa
lấy lại cho con những thứ chúng con cần
giả sử như có bỏng vì bom
hoặc xác thân tan vào lòng mẹ
thì mẹ ơi
con vẫn còn có mẹ
dang tay dài ôm con trẻ vào lòng
phủi căm hờn trên ngực mẹ bao dung
để trở về nguyên bản
mẹ ơi
chúng nó sẽ cướp của con
vì lòng tham
vì dục vọng
vì từng con sóng cõng dầu
vì tất tần tật những gì của biển cả thâm sâu
và cả mảnh đất con yêu nữa
nhưng;
mẹ ơi
con không sợ đâu
khi thù hằn lên tiếng
con không sợ đâu
khi vó ngựa còn ầm ào rung chuyển
khi đao kiếm còn liếm mòn đá cuội đêm đêm
người Việt Nam đã rũ gông xiềng
vùng lên bất diệt
...
con có thể chết nhưng đồng bào con không chết
vẫn như con đến bên biển khôn cùng!
tình yêu - cho em
tình yêu là mật ngọt
ném vào nhau cơn say
tình yêu là mây bay
gió thổi tan lại kết
tình yêu là thê thiết
trong nỗi nhớ vô bờ
tình yêu là cơn mơ
mong chẳng bao giờ tỉnh
như tình yêu chúng mình
khi êm đềm tĩnh lặng
khi nỗi trận cuồng phong
thổi vào lòng băng lạnh
khi thao thiết nhớ nhau
nằm khào không ngủ được
tình yêu ai biết trước
nó sẽ đi về đâu
dừng lại ở điểm nào
thôi;
không cần bàn nữa
hãy nhìn về phía trước
nhìn về phía tương lai
mặc năm rộng tháng dài
hãy vì nhau em nhé..!
BỖNG DƯNG HOÁ LẠ
ngày gặp nhau anh say cơn mê đắm
lạc lối về heo hút nẻo tim em
ngày gặp nhau anh rạo rực làm quen
giờ vỡ lẽ.. em đã thành tàn tích
kỉ niệm xưa theo cơn mưa rả rích
lăn tăn về hun hút nỗi nhớ em
đêm trở mình nghe nỗi nhớ ngủ quên
anh sẵng giọng chực mớ tên người lạ
có phải ai đâu người muôn năm cả
chợt dội về hoá lạ giữa tim anh.
BỞI TÔI LÀ GIỌT NƯỚC
anh những tưởng hoá thân thành nước
thẩm thấu nhân gian dốc cạn cuộc cười
anh thấm vào nhọc nhằn của đất
bằng trang vở đầu lòng
bằng chân lấm tay bùn
bằng dáng đứng quê hương cong vênh hình quang gánh
anh đã thấm vào trời cao bằng cái ngửng đầu cầu khẩn
mong vì sao chở giúp giấc mơ tôi
và đứa-bé-tôi đã thấm đẫm cuộc đời
từ lúc lọt lòng tròn miệng khóc
(đứa bé sinh ra là người đã biết mình bất hạnh)
oằn vai như dáng hình đất nước
nhọc nhằn vết dối cứa môi non
bằng lấm bùn đôi bàn chân giao chỉ
và cứ thế anh thấm vào nhân thế
bằng giọt-nước-tôi-lăn-xuống-những-dốc-buồn
nhưng anh không thể thấm vào em ngày lạc lõng yêu đương
chỉ dám đậu trên em chờ nắng về khô kiệt
khi hồn em là lá khoai xanh biếc
dù anh có hoá bão giông cũng không thể thấm vào em
bất diệt
tình ơi!
đề tặng người mới quen
khi ta biến mưa thành buổi tiệc hẹn hò
như Nguyên Sa thả vào lòng tháng sáu
đêm ướt át nhưng đôi lòng đau đáu
trông mưa hoài cho phố mãi chùng chân
biện lí do để minh chứng phân vân;
ngày căng sữa ru bình yên đêm tối
nhọn ngực ngày yêu chờ mưa về hôn phối
rạo rực nụ tình hừng hực chảy trên môi
Trả
Thôi
trả lưỡi lại cho đời
của thừa;
đời nó- cất lời chẳng xong
mặc kệ con mắt lồi tròng
môi bậm
răng nghiến
bòng bong sự đời
cắt ra trả quách cho rồi
móc luôn đôi mắt lãi lời tính luôn
khổ thân thượng đế dày công
ban cho tặng vật mà không ích gì
uốn éo theo ngõ từ bi
niệm nam-vô-phật biết chi nẻo nào...
MỘT NỬA
đêm chỉ nửa;
mình tôi
khuyết một
ngày chẳng dài sao cứ thấy thênh thang
đêm mơ hoang
ngọn đèn thao thức
vệt khói trầm ngâm toạc nỗi vô cùng
nửa của mình
nửa của người dưng
bàn tay níu nửa cung trời huyễn hoặc
nửa tắt ngấm
nửa tràn hi vọng
ai đem tim che tôi nửa mặt trời
nửa hun dốt
nửa lụi tàn
vô vọng
trôi
thênh thang
cuối nẻo
vắng
không người.
CANH BẠC
Tôi đã thua trong canh bạc của chính mình
mà vốn liếng mong manh là hạnh phúc
trong tình yêu tôi là con chim cô độc
rủ cánh buồn trong lồng nhốt thời gian
giọt kí ức không đủ miên mang
cho tôi nhớ hết từng ván bài sấp ngữa
nhưng tôi biết; tôi-đã-sai
duy nhất
canh bạc đầu tôi để mất con tim
canh bạc cuối cùng tôi để mất em
vì tự tin
vì kiêu hãnh
vì lơ là trong mỗi lúc gần bên
sự thật đây rồi; đâu dễ nguôi quên
bởi hạnh phúc không tự dưng mà có
tôi đánh cược cuộc đời tôi trong đó
một ván bài tôi dành cả phần thua
BÀI THƠ CHO TÌNH RỤNG
em đi rồi thời gian như chững lại
đêm quá dài cho cơn ngủ miên man
ngọn gió hoang rủ lá buồn run điệu vand cũ rích
từng dòng máu loãng qua tim không cần đập
anh biết trước đêm đen giơ vuốt nhọn
sẽ cấu cào lên trái nguyên sơ một ngày nào chẳng biết
nhưng trể rồi
trời chẳng kịp bình minh
em mang tinh nhọn ngực nguyên trinh
giãy giụa gia phong căng phồng lễ giáo
anh nào phải con chiêng ngoan đạo
bay về tay chúa nghiêng mình
hót đi em
ru tình mình trong những song sắt đẹp
bàng hoàng hay thản thốt anh chẳng biết
nhưng cứ hót đi em; ru ngủ lá_cây_cành
một ngày nào ngang qua ngõ nhà anh
đừng cất tiếng nỉ non vì lồng chim quá chật
hãy cứ ca bài ca thánh thót
dù vui buồn rền rỉ hân hoan
hãy cứ ca dù đời lắm trái ngang
cho anh thấy bình yên dù chỉ là một thoáng
thương nhau
môi mặn
vôi bạc
trầu cay
MÙA MƯA PHỐ
em về đâu sau cơn mưa giông
khi phố nát những vết giày bước vội
giấu mưa vào khoé mắt
xoè bàn tay bùn lấm
bấu vào đâu em ơi em ơi
tuổi thơ tôi cũng băm trầy băm trật
mấy phố rêu ướt sủng những mùa giông
giờ chững lại bên em mùa mưa phố
đau đáu ngồi đếm từng giọt long bong.
long thành_15.08.2011
EM ĐÃ MẤT TRƯỚC KHI NGÀY MẤT
em đã mất trước khi ngày mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
ngửng cổ tu một tiếng cười khan
tôi trở về một dấu chấm than
nhỏ nhoi tuyệt vọng
khản giọng gọi bầy tao tác hoàng hôn
em đã mất khi ngày chưa kịp mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
vẫn phều phào
đứt quãng
gọi hụt hơi
ngày em đi bỏ lại quanh tôi
nụ cười héo hom hem miệng phập phều đôi môi trống
trệu trạo hạt cơm lười nảy trên răng môi khô rốc thở niềm tin qua điếng đời khốn khó
nằm vắt vẻo dốc trần ai
ngày em đi
nghe gió bấc lòn qua nếp áo
thấy bóng mình rơi những đốt xương rời
tình đã ngã sang màu lau chín
còn lại đây cơn nhớ rụng tơi bời.
NỐT NHẠC CÂM
tôi lặn vào đáy mắt em
một ngày dài mệt mỏi
tôi thu mình vào bóng tối
vạch nghĩa của đêm đen
tôi soi mình vào em
nhận lấy màu hoàng hôn tím nhạt
bài ca tôi đang hát
chững lại ở đầu môi
ngọn lửa lòng khao khát
từ ấy bẵng đi rồi
về thôi
một ngày dài bĩu môi
bôi son trát phấn nỗi buồn
trườn trên cỏ
đêm vén váy thả bình minh vào ú ớ cơn mơ còn nằm dài đâu đó
ngày đẻ ra đêm hay đêm nứt ra ngày
anh chưa tỏ
được mất tuần hoàn kiến tạo ra nhau
như giọt sương đêm qua rơi xuống lá
sương sẽ về đâu trước khô khốc nắng nhàu
và đôi mình cũng sẽ xa nhau
vạt cỏ hôm qua em ngồi còn in dấu câu thơ sau lần sương rụng
miên man anh tìm chữ
ghép tên mình sau vần thơ cuối
chẳng nghĩa lí gì
trường ca ư
tứ tuyệt ư
lục bát ư
quên lãng
cánh thư nơi cổ chó mọt ăn mòn vẹt chữ
sáng vãi thênh thang trong tam giác tâm hồn
ngổn ngang sầu kín
bưng nỗi buồn ném vào kho dĩ vãng
tự nặn mặt mình nghệch ngoạc mấy vết dối trên môi
bước ra đường tênh huyênh buồn rơi trên mặt phím
nốt nhạc câm
không lời.
Mung Miên
gió ơi gió,
mây ơi mây,
kéo nhau tụm lại một bầy cho ta
thổi tung khắp nẻo phù hoa
cuốn về xa lắc ta-bà
nẻo điên...
ta về vun một gốc phiền
trăm năm một vệt mung miên giữa đời
Đêm Lười
đêm lười
chảy
thấm qua vai
nỗi nhớ
rụng
ngược
ra ngoài mắt trong
đêm
nghe nhưng nhức đáy lòng
tình như cây cải
toạc ngồng chia phôi.
CHỦ NHẬT BUỒN
chủ nhật buồn thật xa
trong mắt mùa thu cũ
con đường nhỏ thật dài
ai đi mà nhớ ngó
em đếm thời gian trôi
bằng tay vàng khói thuốc
chị ngồi buồn ngẩn ngơ
trang thơ tình cháy rực
hừng hực một nỗi buồn
thời gian lười ngủ gật
giọt cà phê mặn đắng
tạc nỗi buồn vào thơ
ghi vài dòng nhật kí
từ bấy đến bây giờ
GIỌT PHAI
đêm về rớt một giọt phai
giọt thê thiết
giọt ngái ngai
hương buồn
vin cành tình ái yêu đương
vẽ ra tâm sự;
một vườn thi ca
dọc dài một nẻo ta-bà
rớt rơi chuểnh mảng
phận ta
phận người
ta về bên đóa mây trôi
đậu trên vũng nhớ
bời bời tóc nhau
ngàn vạn nẻo
vốn thâm sâu
giọt phai thấm một giọt
đau đáu đời
nắn môi
tìm một nụ cười
với tay
vốc một cuộc
cười riêng ta
giọt phai úa
giọt ta-bà
vỗng lên một tiếng
mặn mà
giọt phai.
Tiếng Mưa Đêm
tôi đưa mắt buộc vào mưa
giọt rơi tí tách
giọt thừa
rưng rưng
xòe bàn tay đếm phong trần
đong vừa một nắm phù vân kiếp này
đêm êm lót lối vào ngày
giọt mưa rơi toạc tiếng lay lắt sầu
hỡi người thơ mộng xưa đâu
chung lưng đắp một mối đau cùng người
phố mưa lấm một nụ cười
vẽ ra nguyệch ngoạc tiếng đời điêu ngoa
ta về trú dưới cội già
tiếng mưa nảy giữa lòng ta
ngậm ngùi.
VỆT BUỒN
bến kia một dạ thủy chung
dù con đò chỉ cắm sào nghỉ chân
trăm năm vẫn đợi mội lần
mơ xa xôi lắm; chỉ ngần ấy thôi
đò qua bến cũ lặng trôi
đau lòng bến khóc toác bờ rêu phong
thương đời bến bạc như sông
tình trơ xác héo xuôi dòng mông mênh
LT.07.09.2011
MUỐNG BIỂN
muống biển Phước Hải
mọc trên cát khô với những chùm lá lục
bao dung và hiền lành
tím mắt chiều ngút ngát
dẫu cát khô bỏng rát
lá vẫn mãi xanh ngời
dẫu sóng cào tao tác
vẫn đơm tím cho đời
là em đó em ơi
cọng muống chiều bên biển
hoa tím vẫn trổ dầy
nhuộm buồn hoàng hôn tím
là em đó em ơi
dẫu nắng về hanh kiệt
dẫu cát mặn sẵng lòng
bò toài em vượt biển
Đôi Khi
Có đôi lúc ta phát hiện ra mình
giống như con thiêu thân_sáng đèn là lao tới
dù sống
dù chết
dù rã rời thân xác
ngoan cố tìm hạnh phúc của đêm đen
có đôi lúc ta thả mình như dơi
bay đi tìm con thiêu thân ngày nào ta hóa kiếp
dập tắt ảo vọng của chính mình
hắt hủi niềm tin
xé toang khát vọng
ta bay
trên xác thân rã rời mộng mị của giống loài sống về đêm
vọng tưởng
như con vắt cựa mình trong vườn chuối
cần một điểm tựa để nẩy mình
và tôi cắn vào đêm
để quên
để nhớ
để yêu thương
để thù hận
để thấy mình nhỏ nhoi hay lớn vỗng lên dưới chiếc váy nhàu đen đúa của thời gian.
HẸN THỪA
chuồn chuồn rợp mắt;
bỗng mưa
rơi ngang một buổi hẹn thừa
mình tôi
hai thằng chung một cuộc đời
cùng chung gương mặt
cuộc cười khác nhau
một tôi góc bể thâm sâu
đau đời múc vội một gàu nhân gian
một tôi còn mãi lang thang
tửng từng tưng với tím vàng đỏ xanh
một tôi lá mỏng đầu cành
một tôi vò võ rụng xanh chờ vàng
dung hòa lại phía nhân gian
vì mưa nên chỉ tôi gàn
chờ tôi
NÔNG NỖI MỘT KHÚC BUỒN
trái tim nhức trên con đường đã mỏi
chuyến tàu chiều đi qua xác em tôi
cô gái ấy;
sáng nay nông nỗi
đã yêu tôi không một chút ngại ngần
đâu biết rằng tôi là đóa phù vân
chuyến tàu chiều lướt qua xác em tôi
kéo lệch xệt nhớ nhung và tiếc nuối
vòng bánh xe cuốn tóc thề nông nỗi
loang loang sương mù bỏ bóng chiều nay
ta say mắt ngắm mưa về thành nội
phố Hàng Buồm chẳng ai vá hồn tôi
" mặc đời xanh lá bạc vôi"
đi thôi
nghe trái lòng đang gọi
từ bàn tay lửa nối vào lửa đêm nối vào đêm
trôi
và chiều ấy
tôi liệm xác hoa vào hồn trầm lặng
khoác áo sô gai gói một cuộc tình ném vào mồ dĩ vãng
trôi
chuyến xe chiều băng qua xác em tôi
nông nỗi một khúc buồn...
Trung Thu
Chiếc cầu nào nối Cuội với Hằng
chênh chao trong tư tưởng
đôi mắt trẻ thơ tròn vống lên cổ tích
hấp háy ước mơ
trăng luôn đẹp
nào có đâu trăng khuyết
vui trung thu
trời tù mù mười lăm trăng chưa lên đã mỏi
mắt trông vời vợi
tự phỉnh mình
Chú Cuội
Hằng Nga
rằm tháng tám
mưa sa
buồn làm chi ông trời ưa trêu ghẹo
trẻ con có mọi ngày riêng Cuội chỉ một đêm
tròn trăng gặp gỡ
Hằng lén khóc gọi người ơi!
trẻ con vui
tôi chênh chao ba mươi ngày mới gặp
một năm trăng mới lại tròn...
THÁNG 9 NHỚ EM
tháng 9 nhớ em
môi mềm tóc buốt
ngọn tình treo lớ ngớ bờ quên
đêm tàn tạ cõng cơn mê chạy ngược
tàn thu chưa em sao lá úa còn đầy?
tháng 9 nhớ em
môi khô mơn tình chưa già đã cỗi
bờ nhạt phai loáng thoáng mưa phùn
hỉ hả cơn mê ú ớ thanh xuân
ta dừng lại nhớ vai em mùa tháng 9
gốc me già bão rớt hạt chia phôi
ta hoảng loạn giữa một vừng quên nhớ
vết bầm xưa còn vụng đến bây giờ.!?
viết vội
ta vẫn ngỡ tình yêu là vị ngọt
nên vong thân vào cõi tạm tìm yêu
hy vọng nhường nào thất vọng bấy nhiêu
ta sa ngã trong vòng tay tình ái
mộng vỡ tan muôn mảnh tình oan trái
chỉ chực chờ tiên - dược - thời - gian...
tự cảm ban mai
buổi sáng dậy
bàn tay lười đóm thuốc
nỗi nhớ về em cựa mình thoát khỏi cơn mong mị vừa qua
đã thấy nắng lạt lạt trên mầm xanh oằn trĩu giọt sương mềm xót mắt người bước bộ
nhỏ tỏng tong trên uẩn ức thời gian
và
mắt ướt
mi buồn khệ nệ cõng cơn sầu
mùa giông tới
Thứ sáu, ngày 07 tháng mười năm 2011
VỌNG
Tôi ngược về mùa chia phôi của lá
mưa phùn và những bâng khuâng
em áo mỏng một ngày phai ngọ
ngắn bóng mờ rờ rỡ nhạt nhoà
phai
nghĩa là hết
và nghĩa là ta chết
trong nụ hồn tím một vạt cô liêu
vàng lá thu la lả cành chiều
mụn mưa xoá bóng em xa ngút ngát
ta khẳng khiu treo mình tự hát
giả cách người điên trên chiếc lá cuối cùng
biết rằng Điên; song vẫn cứ mông lung
tự lừa mình
ấy;
em
con lá cuối...
ta giả tạo một cách đầy chân thực
vụn mưa thu giấu một bóng phai nhoà
rồi chợt khát khi chênh chao chân bấu vào cõi tạm
em chỉ là phù phiếm giữa ngàn xa...
Chùm thơ học trò
ảnh minh hoạ
tặng Út !
Hai mươi tuổi em thành cô gái nhỏ
Nụ cười duyên xao xuyến cõi lòng ai
Tan học về hoa nắng nhạt nhạt phai
Trên áo lụa một dòng mung tóc mượt
Không thèm điểm trang, chnẳg cần gương lược
Em dịu dàng những nét của thơ ngây..!
Chúa Của Tôi
Tháng mười hai ru tôi về tìm miền thương cảm
Trước khi chúa bị đồng loại đóng đinh tỗng ngỗng tồng ngồng trên cây thập giá
Chúa là ai???
Hang đá Bêlem còn in dấu đẻ
Chúa là anh
Là em
Là tôi
-Cậu bé con bỗi hỗi bồi hồi mơ miền mơ nhân loại
Đạp thảo nguyên xanh dò sa mạc nóng
Hôn ngực biển hồng xé gió cao nguyên
Chúa cũng biết yêu thương
Chúa không là bức tượng
Điểm trang bằng phiến đá thơm
Chúa của tôi đứng gục bên đường
Mắt lệ rỏ tiễn chồng dưới chân thập giá
Chúa của tôi ơi!
Cơn đau miên viễn của cả loài người
Vắt oằn vai năm bảy đứa con vặt vẹo hình hài màu da cam_ chất độc
Vỗ vào ngực mình không được khóc
Nghiến môi buồn gồng gánh nuôi nhau
Chúa của tôi
Ngày hôm qua nằm chết bên đường
Cứu một sinh linh bé nhỏ
Chúa của tôi ngồi thu lu một xó
Tóc rối bù nhồng nhộng ngực thanh xuân
Gạ bán đời mình nuôi dòng giống người dưng
Chúa ơi!
Tôi có tội
Khi không thể tìm ra rốn của Người bên hang đá Bêlem
Đêm Noel
Người người quỳ bên bức tượng
Hôn phiến đá trơn tru
Trơn tru cảm xúc
Trơn tru vui buồn
Trơn tru cầu nguyện
Chúa ngửng mặt gồng lưng
Đêm Noel
Tôi quỳ bên chân em
Ngôi mộ nhỏ không tên bên hố bom Đồng Lộc
Tôi quỳ bên người đàn bà cô độc
Chôn tình yêu nhộm đỏ đất quê hương
Và tôi quỳ với tất cả tình thương
Đưa hai tay nâng đứa con Nàng Tô Thị
Đêm Noel
Tôi quỳ dưới chân đời
Nâng những nỗi đau rơi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)